Friday 15 October 2010

CHÍNH QUYỀN NHÂN DÂN ?

Mấy ngày nay, cư dân mạng xôn xao bàn tán về việc giải cứu những thợ mỏ của Chile. Rõ ràng là qua những phương tiện truyền thông, người ta thấy được mức độ quan tâm của chính quyền Chile đối với người dân của mình : đích thân tổng thống Chile đến tại hiện trường để quan sát việc cứu trợ và chào đón từng người dân trở về sau hơn 2 tháng dưới lòng đất. Ngoài mối tương quan nhân bản giữa người với người, họ còn thấy nơi đây mối quan tâm thật sự của chính quyền đối với nhân dân. Thái độ ấy là bằng chứng thuyết phục nhất : chính quyền nhân dân và phục vụ nhân dân.

Cũng với biểu ngữ ấy, cái slogan thật kêu : Chính quyền nhân dân, nhưng thực tế gặp phải  là thái độ thờ ơ của chính quyền Việt Nam trước thiên tai lũ lụt ở miền trung, trước sự mất tích đầy lo ngại của những ngư dân sau khi bị Trung Quốc bắt giữ khi đánh cá trong vùng hải phận Việt Nam. Hình như mối bận tâm của lễ hội "Thăng Long ngàn năm" đã lấn lướt tất cả những sự việc khác. Ngay cả việc chỉ tập trung dàn pháo hoa ở Mỹ Đình, được khoác cho tấm áo là để chia sẻ với đồng bào đang khốn khổ vùng bão lụt, nhưng người ta nghi ngại tính trung thực của điều này. Giới thạo tin cho hay, sự kiện cháy nổ những conteneur pháo hoa khiến lượng pháo không đủ, phải huy động tức thời từ những địa điểm khác.

Nếu làm cuộc khảo sát, không biết bao nhiêu phần trăm người dân Việt Nam đưa ra một kết luận về chính quyền cộng sản ở Việt Nam là chính quyền nhân dân. Cái khẩu hiệu "Dân biết, dân bàn" chỉ còn là một lý thuyết trừu tượng. Cứ nhìn vào những sự kiện đã qua, từ thất bại của những tập đoàn kinh tế, từ chính sách đầu tư và khai thác khoáng sản, đã bao nhiêu tiếng nói của người dân, nhưng kết quả thế nào thì ai cũng đã biết. Nói đúng hơn, người dân không còn có tiếng nói phản hồi trong chính sách của chính quyền, và rõ ràng, chính quyền này không phải là của nhân dân. Hiến pháp đã khẳng định : Đảng cộng sản là giai cấp lãnh đạo. Điều ấy có nghĩa là chính quyền này là của Đảng, làm gì có chuyện nhân dân dính bén vào quyền thống trị này.

Người ta vẫn chưa quên trước đó, khi đối diện với những thiên tai lũ lụt, câu trả lời của chính quyền chỉ gói gọn ở chỗ "Thiên tai không thể dự báo" hoặc như ngài tổng bí thư thành ủy Hà Nội "Dân bây giờ ỉ lại lắm". Người ta vẫn chờ câu trả lời về những cái chết oan ức của những công nhân vụ sập cầu Cần Thơ, vụ sụp cống v.v.v và rất nhiều : những cái chết, có nguyên nhân nhưng không có nơi nào nhận trách nhiệm. Cũng đúng, chính quyền này không phải là chính quyền của nhân dân, và vì thế, họ không chịu trách nhiệm về những tai nạn, những đau thương của nhân dân.

Chợt nhớ lại chiến dịch bôi nhọ Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ở Hà Nội cách đây 2 năm, khi chính quyền cắt bỏ những phát biểu của ngài mà chỉ trích ra một câu nói : "cảm thấy nhục khi cầm hộ chiếu Việt Nam ra nước ngoài". Thực sự khi so sánh những gì đang xảy ra, có ai dám nói mình cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi là công dân Việt Nam, nếu so sánh thái độ của chính quyền Chile trước tai nạn của người dân, và thái độ bàng quan, vô cảm và vô trách nhiệm của chính quyền Việt Nam.

 

 

 

No comments:

Post a Comment