Cách đây vài tháng, cư dân mạng xôn xao với tin tức Quốc Vụ viện Trung quốc phê chuẩn việc thành lập thành phố Tam Sa, nhằm quản lý các quần đảo trên biển Đông, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Những vụ ồn ào này lại nổi lên trong tháng 9/2008, thời điểm tròn 50 năm ký công hàm của cố thủ tướng Phạm Văn Đồng về việc công nhận tuyên bố lãnh hải của Trung Quốc trong đó có nói đến Hoàng Sa và Trường Sa như phần lãnh hải thuộc về Trung Hoa.
Phản ứng với quyết định này, người phát ngôn của chính quyền Việt Nam lên tiếng khẳng định tính pháp lý chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, nhưng xem ra, sự phản ứng này khá yếu ớt, cũng như những lần phản đối khác về việc Trung Quốc tập trận ở nơi này. Báo chí Việt Nam cũng chỉ có vài trang đưa tin, không rầm rộ và đồng nhất như những vụ công kích Linh mục Nguyễn Văn Lý hay Hoà Thượng Thích Quảng Độ, hoặc như vụ "hội đồng " Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt thời gian gần đây.
Những cuộc biểu tình trước đó đã được nhanh chóng dàn xếp bởi lực lượng công quyền, sau những lời "phàn nàn " của đồng chí phát ngôn viên bộ ngoại giao Trung Hoa "làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước "!? (Cơ mà bác Trung Hoa tuyên bố Hoàng Sa và Trường Sa của mình thì không sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước??? ")
Mà cũng lạ, Đảng Cộng Sản Việt Nam có gần 3 triệu đảng viên, là lực lượng nòng cốt, là giai cấp tiên phong lãnh đạo đất nước, vậy mà trước những gì đang xảy ra, không thấy các Đảng bộ họp bàn để lên phương án "lãnh đạo " quần chúng chi cả, chỉ có mấy bloggers hô hào trên mạng ảo..; bây giờ thời đại thông tin tiến bộ, người ta cũng chỉ yêu nước trên mạng ảo thôi...
Đem chuyện này kể cho lão đồ già, vốn là một cán bộ cáo quan về hưu, lấy sách vở làm thú vui tuổi già. Nghe đâu, lão biết được nhiều bí mật về người dân đất Nam!
Chuyện kể rằng, từ lúc dựng nước, để chống giặc phương Bắc, Thần Kim Quy có tặng cho Thục Phán An Dương Vương một cái móng, dùng làm lẩy của nỏ thần. Có nỏ thần trong tay, An Dương Vương có thể trấn thủ đất nước. Bao lần giặc phương Bắc tràn sang, nếm mùi thảm bại bởi sự lợi hại của nỏ thần, bỏ xác thành gò, hoảng hồn rút binh về nước.
Triệu Đà gian xảo, qua con đường "diễn tiến hoà bình ", bang giao kinh tế, cho Trọng Thuỷ qua làm rể, tìm cách đánh tráo nỏ thần. Mất lẫy thần, cái nỏ không còn phát huy được tác dụng. An Dương Vương mất nước.
Người phương Bắc biết được phép mầu của móng thần Kim Quy, nên cố tình giữ lấy. Nghe nói có vài người đất Nam, trải qua mấy đời, cố tình đi tìm lại chiếc móng. Có thời họ đã tìm được và giao lại cho các vua. Nhờ đó, người đất Nam vẫn giữ được dải giang sơn gấm vóc của tổ tiên. Câu chuyện lục đục giữa người phương Bắc và dân đất Nam, trải qua nhiều đời, chung quy, vẫn là việc tìm giữ cái móng nỏ thần.
Người phương Bắc vốn tính xảo quyệt, lại được thế đất rộng người đông. Họ thấy cứ để diễn đi diễn lại cái trò tìm móng nỏ thần giống như một trò chơi cút bắt, thì chẳng bao giờ thôn tính được đất phương Nam. Cuối cùng, họ nghĩ ra một cách. Họ trộm lần nữa chiếc móng của thần Kim Quy, cắt thành nhiều mảnh, và chia cho mỗi sắc dân phương Nam một mẫu nhỏ. Nhưng người phương Bắc giữ lại cái phần quan trọng nhất trong chiếc móng. Rồi phao tin lên, ai tìm được đầy đủ các mẫu vụn của móng thần, ghép lại, sẽ được lên làm Vua đất phương Nam.
Từ đó, người đất phương Nam mải mê tranh giành chiếm cho được các mảnh vụn của móng thần. Nghe nói họ đánh nhau dữ lắm, bao nhiêu năm anh em giày xéo, máu chảy tràn đỏ cả ruộng cả sông, thấm đỏ đất. Cuối cùng, người phương Bắc bí mật trợ giúp cho một nhóm dân phương Nam sống gần lãnh thổ phương Bắc trấn áp được các sắc dân khác, chiếm lấy những mẩu móng thần, rồi phò lên làm Vua. Vua đất Việt cứ đinh ninh họ đã tìm đầy đủ móng thần. Rồi nhớ lại công giúp đỡ của người phương Bắc. Vua phương Việt tự coi người Phương Bắc như kẻ làm ơn, không maỷ may nghi ngờ dã tâm của người phương Bắc, qua lại buôn bán, tặng quà, nhất nhất nghe theo. Nghe đâu, họ còn dựng một tấm bảng có 16 chữ vàng để kỷ niệm mối quan hệ "răng hở môi lạnh " này.
Người phương Bắc không cần phải hao quân tốn đạn mà vẫn có thể điều khiển được dân đất Nam. Thỉnh thoảng, họ di dời biên giới, lấn chút biển, lỡ giết vài ngư dân, bắt không cho chơi với người khác. Vua phương Nam chẳng bận tâm, chỉ lo chăm chăm giữ cái móng, kẻo mấy người trong nước giành được, thì hết cơ hội làm vua.
Người dân đất Việt không làm gì được, vì họ đã mất móng thần Kim Quy. Thỉnh thoảng, bứt xúc trước dã tâm của người phương Bắc, họ lên tiếng rên la. Lập tức, Vua cho lính dập tắt ngay. Vì vua luôn nghĩ, mình đang giữ được móng thần, và người phương Bắc đã là anh em, phải "dĩ hoà vi quý ".
Dân Việt đau xót vì thảm hoạ người phương Bắc. Đêm đêm, tiếng khóc và tiếng cầu kinh cứ văng vảng trong thôn xóm. Thần Kim Quy thương lắm, nhưng Ngài không còn cái móng thần nào. Ngài nói, ngài có thể lấy máu và tim mình làm một cái móng thần khác, cái móng mới có thể bù lại phần thiếu quan trọng mà người phương Bắc đang giữ, nhưng với điều kiện vua dân đất Việt phải chịu đưa hết những mẩu của cái móng kia cho ngài. Nghe nói nhà Vua ngần ngại, vì sợ đưa các mẫu móng kia ra, vua sẽ không được làm vua nữa, người phương Bắc đã nói với vua như vậy!!! Họ còn đe doạ sẽ kể hết những chuyện thâm cung bí sử của nhà vua cho bàn dân phương Nam. Vua sợ!
Lão đồ già, nét mặt đâm chiêu ra chiều rất bí ẩn, chầm chậm uống ngụm trà, nét mặt lộ vẻ huyền bí khi được hỏi phần quan trọng nhất của móng thần mà người phương Bắc giữ lại là gì?
- Phần quý nhất của móng thần Kim Quy, đó là lòng ái quốc!
(entry cũ, sửa đổi và post lại - bao giờ cũng vậy, lòng Ái Quốc luôn là đề tài thời sự, đặc biệt mỗi khi Tổ Quốc đối mặt với những hiểm nguy)
Bài viết của Trịnh Cung là một bài viết thú vị về Trịnh Công Sơn, một nhạc sĩ thuộc loại “huyền thoại” của âm nhạc Việt Nam . Và vì ông đã là một đạng huyền thoại , bài viết của Trịnh Cung có chiều hướng tích cực trong sự đánh đổ huyền thoại đó . Ai đó đã nói : Việt Nam là một nước qúa nhỏ nhưng có quá nhiều anh hùng, quá nhiều huyền thoại . Hiển nhiên, đó một điều không tốt .
Tuy nhiên , vì bài viết của Trịnh Cung đề cập quá nhiều dữ kiện, trước khi có ý kiến, cho phép tôi đặt ra nhiều câu hỏi , nếu được trả lời, thì quý giá biết bao .
Người theo dõi TCS xưa nay, ai cũng biết về tình bạn của bộ ba TCS, Trịnh Cung và Đinh Cường . Bài viết của Trịnh Cung nhắm vào 2 đối tượng : TCS và Đinh Cường, 2 người bạn (đã từng) chí thân , có lẽ là một điều hơi bất bình thường đối với một quan hệ văn nghệ bạn bè kéo dài qua bao nhiêu thập kỷ . Chắc người đọc cũng sẽ phải tự hỏi : tại sao Trịnh Cung làm điều đó ? có thực để “đứng trên đôi chân liêm sĩ” của mình để nói ra những điều bưng bít chăng ? hay người viết có một mục đích, tâm địa nào khác ?
Vì bài viết nêu quá nhiều dữ kiện, tôi xin hỏi đôi điều trước khi tìm cách hiểu cặn kẽ hơn về bài viết :
1/ Trong gần 3 năm đi học tập cải tạo, TCung chỉ “nghe nói” về những gì xảy ra với TCS trong 3 năm đầu sau 75 . Điều gì khiến ông chắc chắn những gì nghe được là đúng ?
2/ Thông tin từ Nguyễn Hữu Đống trong một bữa ăn để “kể tội” TCS vì sự hiểu lầm cá nhân, điều đó có đáng tin cậy hoàn toàn ?
3/ Ngày “anh em ta về”, câu nói của Tôn Thất Lập làm sao để kiểm chứng ? Nhạc sĩ TTL còn sinh hoạt văn nghệ ở SG và có mặt lúc đó, có lẽ chỉ có ông mới biết được sự thật hôm 30 tháng 4 ở đài Phát Thanh của TCS thế nào (trong lúc Trịnh Cung không có mặt)
4/ “Huế với Hoàng Phủ Ngọc Tường, Ng K, Nguyễn Đắc Xuân, ..” Tại sao trong một bài viết đầy tính vạch trần, Ng K. là ai mà không được tiết lộ ?
5/ “Thực ra, tôi đã bị TCS và nhóm bạn Huế cũ loại ra từ những năm tháng tôi đi lính VNCH mà tôi không hề biết. Sau này, hoạ sĩ Tôn Thất Văn (đã chết) đã kể lại cho tôi” …
Lại trích lời một hoạ sĩ quá cố kể lại ?
6/ “Sau ngày 30-4-75, với cấp bậc Trung uý ngành Công binh VNCH, Đinh Cường trở lại Trường Mỹ Thuật Huế và được miễn đi học tập cải tạo nhờ vào việc đã tham gia các hoạt động đấu tranh chống VNCH …” Theo tôi biết, sau 30 tháng 4 ở thành phố Huế, có nhiều người mang chức bật Đại Uý , thậm chí cao hơn , cũng không bị đi cải tạo . Sự quyết định xảy ra từng vùng, tuỳ vùng . Sự tố cáo của Trinh Cung với người bạn họa sĩ kia cần được chứng minh thêm - “hoạt động chống VNCH” cụ thể là gì ?
7/ “Khi lên tới nơi thì đã có mặt của Bác sĩ Trương Thìn, Nhạc sĩ Miên Đức Thắng cùng ngồi đó. Tôi gượng gạo ngồi xuống và Đinh Cường nói với 2 vị khách kia như hỏi ý: “Mình cấp cho TC cái giấy chứng nhận thuộc Thành Phần Thứ 3 nhé!”.” .
Sau 30 tháng 4, những nhân vật như Bác sĩ Trương Thìn, Nhạc sĩ Miên Đức Thắng có quyền cấp giấy miễn cải tạo cho TCung không ? và nếu có được , liệu TCung có thật sự anh hùng để từ chối và tự nguyện đi tù trong một hoàn cảnh rất tối tăm và cái chết có thể đến trong những lời đồn “tắm máu” thời đó chăng ?
Tôi tự hỏi vì thật sự tôi đã sống trong khu phố của Trịnh Cung ở SG . Sau gần 3 năm cải tạo, có lẽ được “cải tạo” đúng mức chăng, TCung trở về xung phong làm tổ trưởng tổ dân phố rất gương mẫu và phục vụ chính quyền Phường Quận chăm chỉ . Ông có khoe biết cách “đút lót” để cho 2 con vào trường âm nhạc TPHCM . Ông thậm chí viết trình lên Uỷ Ban TPHCM một lá thư tố cáo người bạn thân TCS về quan hệ của TCS với những nhận vật như Lưu Kim Cương, Nguyễn Cao Kỳ …để lập công . Sau đó, TCung làm mọi cách để xin vào làm thành viên Hội Mỹ Thuật Việt Nam, trụ sở ở Hà Nội . Xin nhắc lại , đây là những điều tôi tai nghe , nhưng nếu tôi chỉ biết nêu lên những dữ kiện trên, thì mức độ đáng tin cây đến mức nào ? chắc chắc rất nhiều người không tin , tuy rằng đó là điều thật .
Theo tôi biết, Bác sĩ Trương Thìn, Nhạc sĩ Miên Đức Thắng vẫn còn sống . Chắc bài viết sẽ thêm giá trị nếu được sự minh chứng của cách nhân vật được nêu tên . Tôi vẫn giữ trong tay vô số minh họa cờ đỏ sao vàng, anh bộ đội của TCung trên báo Xuân TPHCM. Liêu một người như thế có quyền lên án sự “theo thời” của TCS , nếu có ?
Về khoản “Rượu chè, phụ nữ …” Tôi từng đọc rất nhiều bài báo về TCung , nhất là trong các chuyên đi Mỹ của ông, về cách ông mê , chiêu dụ phụ nữ đẹp thế nào . Điều đó hoàn toàn chấp nhận được. Tuy nhiên, bài viết cho cảm tưởng TCung là một người đứng ngoài những “hoan lạc” (!) trên để giúp đở TCS về với con người liêm sĩ ? Còn vô số hình ảnh trên web TCung choàng vai TCS bên những cuộc vui mà ông gọi là hoan lạc đó ? Ông vào đó có thật sự như một người canh giữ TCS ?
Để bài viết được “convincing” hơn, tôi đề nghị tác giả minh chứng thêm những điều ông kể ra trong lúc vắng mặt, chỉ nghe qua người khác , hoặc có được sự xác nhận từ những nhận vật còn sống, cũng là những “nhân chứng TCS” . Cảm ơn ông, nếu các câu hỏi được làm rõ thì quý biết bao .