Monday 24 October 2011

XIN LỖI, TỚ KHÔNG PHẢI LÀ ANH HÙNG!

Nhân có "bạn" tranh luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với HMT : từ chính trị đến ... chính em (hiểu là nhân thân của HMT), nên HMT thiết nghĩ cần phải tuyên bố lập trường của mình. Một phần, cần phải minh định những suy nghĩ để "bạn" hiểu và đừng tiếp tục làm cái việc xem ra còn ngây ngô của bạn; phần khác, những điều mình đề cập, ít nhiều cũng là những kinh nghiệm của bạn bè trên mạng truyền thông, khi phải đối phó với những người khách "không mời mà đến".

Blog là nhật ký điện tử mở, để mọi người có thể trình bày những suy nghĩ, nhận định của mình về những sự kiện diễn ra trong cuộc sống, vốn đụng chạm đến cá nhân mỗi người (hiểu là có tác động ảnh hưởng). Chẳng hạn,khi mình đọc thấy giá cả ở Việt Nam tăng vọt, điều đó không có nghĩa chỉ là dừng lại ở những con số vô hồn, nhưng nhìn đến tác động của nó trong cuộc sống xã hội. Và trong góc nhìn ấy, mình có thể nói lên những suy nghĩ, bằng cách phân tích tổng hợp các sự kiện, nhận xét về những nguyên nhân khách quan và chủ quan; đánh giá cách trình bày của những người có thẩm quyền điều hành vĩ mô của kinh tế xã hội .v.v. Có biết bao nhiêu điều cần phải nói.

"Bạn" bảo rằng HMT hay các blogger khác viết trên blog là vô trách nhiệm với những điều mình viết khi không dám thông tin đầy đủ về bản thân (hình ảnh, địa chỉ v.v.), mà chỉ dùng blog như phương tiện để "chống đối" chính quyền, tạo những "hiểu lầm" cho người khác trong một phương thức "ném đá giấu tay", rồi lại so sánh với chị A, anh B ... khi họ dám công khai hình ảnh trên blog .v.v. rồi kết luận mình và các blogger khác là kẻ "hèn nhát" và không dám đối chất với điều mình viết. Xin thưa với "bạn", blog của HMT luôn để chế độ mở với tất cả mọi người, nghĩa là nó được mình dùng như một không gian rộng mở cho tất cả mọi người đọc và tranh luận. HMT cũng sẵn sàng nói chuyện và hồi đáp cho mọi người (tính ra thời gian còn nhanh hơn cả cái kiểu "ngâm tôm" đơn khiếu kiện của các nhà "bạn" như Đài truyền hình hay tòa án đó chứ). Điều đó không nói lên "trách nhiệm" của chủ blog hay sao?

Còn về chuyện công bố nhân thân (hehehe), "bạn" có nói lắm thì cũng chỉ vậy thôi. HMT chưa bao giờ cho mình là anh hùng cả "bạn" ạ. Mà cái cách "bạn" cho rằng những người đưa hình ảnh, địa chỉ của mình lên blog mới đáng mặt anh hùng, thử hỏi cái cách "bạn" và đám "bạn của bạn" đối xử với những tiếng nói phản biện kia có tương ứng với cách "bạn" đánh giá họ là anh hùng không? "Bạn" đề cập đến "Mẹ Nấm", nhưng hình như blogger Mẹ Nấm đã phải khốn khổ với cái cách các "bạn " đối xử với cô ấy, dù bản thân cô ấy là người tâm huyết với xã hội này. Việc quyết định đưa thông tin cá nhân lên blog, hoặc "offline" của những blogger là quyền tự do của họ. HMT nghĩ họ cũng không cần sự đánh giá của "bạn" về họ như là anh hùng theo cách của "bạn".

Bạn còn cho rằng, nếu những suy nghĩ, những quan điểm của mình là chính đáng, thì tại sao không dám công khai bản thân, chỉ có dùng cái blog không tên để nói. "Bạn" ơi, "bạn" có nhớ vì sao mà IDS (Viện Nghiên cứu phát triển) phải tự giải thể không? "Bạn" có bao giờ hỏi những chủ nhân ông của Bạn về những lá thư phản đối dự án bauxít của các trí thức giờ đang nằm ở đâu không? Cái cách những người tố cáo tham nhũng thì bị hành hung bởi những côn đồ không cho "bạn" thêm suy nghĩ gì chăng? Cái cảnh công an bảo kê cho những "thường phục" cướp đồ, hành hung người biểu tình yêu nước kia có biến óc bạn từ trắng chuyển sang một chút xám nào không? HMT không phải là anh hùng, nhưng điều mình viết, nếu thấy sai, bạn có quyền phản biện. Rồi sẽ có lúc, HMT cùng với những bạn bè có tâm huyết với đất nước này xuất hiện để đối mặt với "bạn" và đám "bạn của bạn", nhưng chưa phải là lúc này.

Ah, còn việc "bạn" cho rằng an ninh có đủ khả năng để tìm hiểu và biết đích xác HMT là ai qua địa chỉ IP (sic). Có nhiều chương trình để giấu IP mà bạn? Vả lại, HMT sử dụng cái 3G của Viettel đó. Vì nhu cầu công việc đi lại, HMT sử dụng cái công nghệ này. Chỉ cần mua thẻ như nạp tiền điện thoại để sử dụng. Bạn và nhóm "bạn của bạn" cứ có quyền "tưởng tượng" nhé, và càng tưởng tượng phong phú thì càng ngồi lâu trên mây bạn à.

Nói chuyện với "bạn" về những điều "ngây ngô" này, HMT cảm thấy mình hình như cũng có chút "ngớ ngẩn" khi bỏ giờ để tranh luận về những điều ấy. Nhưng nếu nó giúp cho cái đầu lạnh như tàu hủ đã đông đặc lại của bạn có thể nóng lên một chút, thì cũng là điều đáng mừng "bạn " ạ. Mong lắm!

Saturday 22 October 2011

NHỮNG NGHỊCH LÝ ... BÌNH THƯỜNG!

Cứ theo lẽ tự nhiên, trong cuộc sống xã hội, những gì là nghịch lý thường không có khả năng tồn tại. (1) Hoặc nó sẽ phải bị đào thải bởi sự tiến triển của những điều hữu lý, (2) hoặc nó phải tự "chỉnh sửa" để trở thành hợp lý, hay ít là có thể chấp nhận được bởi sự đánh giá của số đông, (3) hoặc nó có thể "tồn tại" trong một khoảng thời gian bởi những người chủ trương điều "nghịch lý" đang cho nó là bình thường hay cố tình cho nó là bình thường. Xã hội Việt Nam hình như đang ở trong trường hợp thứ 3.

1/ Một vài điều nghịch lý ... bình thường.

Không khó để đưa ra những điều nghịch lý đang vẫn tồn tại trong xã hội Việt Nam hiện nay. Bài viết này chỉ nhằm đề cập những nghịch lý liên quan đến các viên chức chính quyền.

Theo hệ số lương của Việt Nam, tính cả phần phụ cấp, thì cỡ lương bộ trưởng chưa tới 10 triệu/tháng. Con số này dĩ nhiên giảm dần theo cấp đô thị. Tuy nhiên, một điều hết sức rõ ràng là cán bộ công chức, sau một thời gian ngắn tại vị, thì tài sản đã tăng cấp rất nhiều. Tỉ lệ nghịch giữa mức lương và tài sản kếch xù là một nghịch lý, một nghịch lý … hiển hiện tồn tại cách « bình thường ».

Một nghịch lý khác : chức năng của quân đội là bảo vệ tổ quốc, điều này bao gồm lãnh thổ và người dân. Thế nhưng trước xung đột trong vùng biển đang tranh chấp với Trung Hoa, mà thực tế là sự mất mát sinh mạng và tài sản của ngư dân mỗi ngày một tăng, thì đã có đề án thành lập dự luật “dân quân tự vệ biển” được đề xướng bởi vị chủ nhiệm Ủy Ban quốc phòng – an ninh của quốc hội. Theo đề án dự luật này, các doanh nghiệp, các đội tàu sẽ là những đơn vị “dân quân tự vệ”, người dân phải tự mình đối diện với “kẻ lạ” gây hấn. Không lạ gì máu ngư dân tiếp tục nhuộm đỏ biển Đông, khi mà quân đội phải đương đầu với kẻ thù, thì giờ trách nhiệm ấy được trực tiếp “chuyển giao” cho cái lực lượng “dân quân tự vệ”, một tên gọi mới của chính phủ dung để chỉ ngư dân.

Cũng tương tự, lực lượng công an là để bảo vệ an ninh, ổn định xã hội. Để nuôi sống và vận hành hệ thống an ninh này, dĩ nhiên là tiền thuế của người dân. Cái cách của TP.HCM, Bình Dương, mà mới đây đang có ý định “mở rộng mô hình” ở Hà Nội, trong việc sử dụng những “hiệp sĩ đường phố” – những người dân thấy bất bình ra tay tương trợ-, đang là một nghịch lý có nguy cơ thí điểm để thành “bình thường”. Đúng ra, nhiệm vụ này được giao cho lực lượng an ninh, với thẩm quyền pháp lý, với chuyên môn nghiệp vụ và được trang bị những phương tiện cần thiết. Máu và sinh mạng của các “hiệp sĩ đường phố” này sẽ tiếp tục đổ với sự tồn tại của cái nghịch lý quái gỡ đang được cổ súy để trở nên “bình thường”.

“Thưởng nóng”. Sau mỗi vụ án được phá hay truy bắt tội phạm thành công, người ta thấy ngay có tin các chiến sĩ công an được “thưởng nóng” bởi cấp trên. Kinh tài cho việc thưởng nóng này, dĩ nhiên được lấy từ ngân sách nhà nước là tiền đóng góp của nhân dân. Những chiến công đó cần được ghi nhận, và xem như tiêu chuẩn để xét tăng cấp cho công an, còn chuyện “thưởng nóng”, nếu muốn, hãy sử dụng tiền riêng để thưởng. Nếu áp dụng điều nghịch lý này, thì không chỉ cho ngành an ninh, hãy xét đến một lao công bịnh viện, đã làm tròn trách nhiệm của họ; hãy xét cho bác sĩ sau một ca giải phẫu, cho những nhà khoa học đã phát minh một ứng dụng .v.v. Nghịch lý này không thể chỉ cho ngành an ninh.

2/ Lý giải hiện tượng nghịch lý … bình thường.

 Khi nghịch lý tồn tại và được coi như là “bình thường”, nó có nguyên nhân, vì tự thân, những điều nghịch lý sẽ bị đào thải. Ở đây, nghịch lý tồn tại và diễn ra quá quen thuộc đến độ trở nên bình thường, chỉ vì một lý do duy nhất : những người nắm giữ pháp luật đang sử dụng nghịch lý như một phương thức để chỉ làm lợi cho nhóm thiểu số. Lúc này, nghịch lý trở thành một minh chứng của sự bất công xã hội.

Nếu bất công xã hội tồn tại và được nhìn nhận như một điều bình thường, thì hoặc xã hội đang được vận hành theo một cơ chế bất công mà dĩ nhiên, sự đàn áp và khủng bố được dùng như một phương tiện chủ yếu, hoặc giả, những người dân, nạn nhân của những bất công, đã chấp nhận với sự tán đồng để cho những nghịch lý bất công này tồn tại.

Sự phản biện đang ngày một tăng trong hệ thống thông tin “lề trái” cho thấy người dân không hề tán đồng với những nghịch lý bất công này. Như vậy, nó chỉ tồn tại duy và chỉ duy do sự cưỡng lý bằng hành vi đàn áp của giới cầm quyền.

Một công thức đang được vận dụng : Giới cầm quyền (cán bộ viên chức, đảng viên) + lực lượng bảo vệ (quân đội + an ninh) / giai cấp “nhân dân” = Nghịch lý bất công. Điều này có nghĩa là, khi tiếng nói phản biện của người dân (đang ở vị trí mẫu số) lớn, sẽ giảm đi thương số của nghịch lý bất công. Ngược lại, nếu mẫu số giảm, và tử số tăng, thì nghịch lý bất công sẽ “phi mã” và càng lúc càng trở nên “bình thường”.

Thursday 13 October 2011

HIỆP ƯỚC BÁN NƯỚC

Sau những cuộc thăm viếng ngoại giao của thứ trưởng bộ ngoại giao Hồ Xuân Sơn , rồi thứ trưởng bộ quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh với những hứa hẹn như "cam kết chung : giải quyết mọi tranh chấp bằng con đường đàm phán song phương, không để nước thứ ba can thiệp vào chuyện biển, đảo", rồi bảo đảm "sẽ không để xảy ra tụ tập đông người" ..., được xem như là những bước  dọn đường, Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng cũng lên đường sang Bắc Kinh.

Không ngoài dự đoán của giới quan sát, vấn đề tranh chấp Biển Đông đã được Tổng Bí thư Đảng cộng sản Việt Nam ký kết với Trung quốc ngay trong ngày đầu tiên của chuyến viếng thăm này. Nội dung bản thỏa hiệp gồm 6 điểm bộc lộ sức ép của Trung Quốc trên việc bành trướng lãnh thổ ngoài biển Đông, đồng thời chỉ rõ sự cộng tác rất rõ ràng của Đảng Cộng sàn Việt Nam trước dã tâm bành trướng của Trung cộng.

1/ Mưu đồ của Trung Quốc

Nội dung chính yếu của bản hiệp ước 6 điều này chỉ nhắc lại nguyên tắc "16 chữ vàng và 4 tốt" của Trung cộng, và cam kết giải quyết những vấn đề tranh chấp lãnh hải  bằng đàm phán song phương. Nói về chữ "tín" của Trung Cộng, chắc hẳn Việt Nam chưa quên, sau chuyến viếng thăm của Phạm Văn Đồng cuối năm 1978, dù có những hứa hẹn, thì tháng 2/1979, Trung Quốc đã xua quân nhằm "dạy cho Việt Nam một bài học". Chẳng xa xôi gì, cũng chính ngay ngày ký kết bản hiệp ước 6 điều này, Trung quốc đã cho xây thêm những trạm xá trên đảo chiếm Trường Sa mà Việt Nam tuyên bố chủ quyền.

Trong cuộc chiến dành lãnh hải với Trung cộng, rõ ràng Việt Nam thua hẳn về lực và trí.

Trong khi Trung quốc không ngừng tăng cường kỹ thuật quốc phòng hòng thực hiện mưu đồ bá chủ Biển Đông, cùng với việc tận dụng mọi phương tiện thông tin để tuyên truyền trong dân chúng, cũng như khai thác hình ảnh chủ quyền bằng sửa đổi các trang mạng thông tin về lãnh hải, thì Việt Nam xem ra rất thụ động trong những động thái này. Thậm chí, tự ngũ "Trường Sa - Hoàng Sa" là những thuật ngữ "tế nhị" mà báo chí chính thống ít dám đề cập. Những buổi hội thảo về chủ quyền biển đảo cũng bị cấm, chẳng hạn như buổi thảo luận của Câu Lạc Bộ Nguyễn Văn Bình, hay của Tiến sĩ Nguyễn Nhã  tại Hà Nội vừa qua, không kể trước đó một số người bị xử án vì treo khẩu hiệu "HS-TS-VN". Những điều này cho thấy một sức ép nặng nề của Trung cộng lên chính quyền Việt Nam nhằm bưng chặn việc "phổ thông hóa" hay quốc tế hóa những thông tin về tranh chấp lãnh hải. Rõ ràng Trung Quốc không muốn việc tranh chấp này được đưa ra bàn luận bởi quốc tế, lẽ dễ hiểu, trong mọi đàm phán song phương, Trung Quốc, hoặc bằng đe dọa, hoặc bằng hối lộ, có thể đạt được mưu đồ bá chủ Biển Đông.Trong tất cả mọi cách thức, Đảng cộng sản Việt Nam đang  tiếp tay với âm mưu này của Trung Cộng.

2/ Tác giả của những nhượng bộ lãnh thổ : Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Khởi đi từ công hàm của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký kết với Trung Cộng ngày 14/9/1958, trong đó tán thành việc phân định vùng lãnh hải theo ý Trung Quốc, thừa nhận chủ quyền của họ trên cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, và tính cho đến nay, khi Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam cùng ký kết bản hiệp ước 6 điều, thì cộng sản Việt Nam đã công khai nhìn nhận sự hợp tác của họ trong việc tiếp tay cho dã tâm bành trướng của Trung Cộng.

Nếu xét đến tính chính danh của công hàm 1958, thì cộng sản Bắc Việt mà đại diện là thủ tướng Phạm Văn Đồng, đã ký kết một điều khoản mà nội dung không nằm trong sự quản lý của họ. Vào thời điểm này, với ranh giới là vĩ tuyến 17, hai quần đảo Hoàng Sa và TRường Sa nằm trong sự quản lý của Việt Nam Cộng Hòa. Cái cách bán trời không văn tự này (hiểu là đem trao đổi một vật mà mình không có chủ quyền), lại xảy ra trong bản hiệp ước 6 điều mới đây.

Nếu những tranh chấp về lãnh thổ có ký kết, thì phải là đại diện của chính phủ với quốc hội hay chủ tịch nước. Ở đây, ông Nguyễn Phú Trọng, với tư cách là Tổng Bí Thư của Đảng Cộng Sản, lại đi ký kết những hiệp ước với Trung cộng về lãnh thổ và lãnh hải, và coi đó như là "tuyên bố chung của hai nước". Điều này không ngoài sự tố giác : Đảng Cộng Sản đứng trên dân tộc, và vết xe của công hàm 1958 được lập lại : trao đổi những cái không thuộc về mình. Điều này tố giác chính Đảng Cộng Sản là nguyên nhân của những mất mát lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam.

3/ Hệ quả của hiệp ước 6 điều

Có tác giả đã ví von, Việt Nam sụp bẫy Trung Cộng.

a/ Với sự thỏa hiệp này, từ nay, những tranh chấp lãnh hải chỉ còn nằm trong sự đàm phán "song phương". Thế liên hoàn khi tận dụng ASEAN như đối trọng trong việc chống lại chủ trương bá chủ Biển Đông của Trung Quốc đã bị phá vỡ bởi hiệp ước này. Điều Trung Cộng cần làm, là lần lượt bẻ từng cây đũa trong bó đũa vừa bị tháo rời.

b/ Một hệ quả kéo theo, là Trung Cộng có thể chính thức loại trừ Mỹ và các quốc gia khác ra khỏi những đàm phán. Trung Cộng từng chỉ trích chính quyền Việt Nam làm phức tạp hóa tranh chấp biển Đông khi bật đèn xanh mời các đối tác nước ngoài vào hợp đồng khai thác dầu hỏa. Chính tuyên bố của ngoại trưởng Hoa kỳ về lợi ích của Mỹ tại Biển Đông là điều Trung Cộng không hề mong muốn. Khỏi phải nói, Trung Quốc đáng ăn mừng với thắng lợi này.

c/ Tạo khung sườn pháp lý cho việc đàn áp những tiếng nói phản biện về chủ quyền lãnh hải. Cũng giống như chủ trương lớn của Đảng và nhà nước về khai thác bauxít ở Tây Nguyên trở thành cây roi lâm le giáng xuống trên những ai chống đối (như Cù Huy Hà Vũ chẳng hạn), thì giờ đây, chủ trương của Đảng trong hiệp ước 6 điều trở thành vũ khí cho công an các nơi có thể đàn áp người phản đối về chủ quyền lãnh hải.

d/ Bản hiệp ước không nhắc gì đến Hoàng Sa và Trường Sa như là lãnh thổ của Việt Nam. Điều này có nghĩa là đã có những kết luận rồi cho các quần đảo này. Không lạ gì mà ngay ngày ký kết hiệp ước, Trung Quốc đã xây dựng những trạm xá trên đảo chiếm ở Trường Sa.

Ông bà nói : bút sa gà chết. Không biết Đảng cộng sản khi nào mới chết, nhưng ngư dân mà bén mảng tới vùng biển này, thì không có gì bảo đảm cho họ trở về yên bình.

 

 

Thursday 6 October 2011

MÀU TÌNH YÊU

Em!

Tôi nhớ có lần em đã hỏi tôi :"Tình Yêu có màu gì ?". Thật khó để có một câu trả lời chính xác về sắc màu của Tình Yêu, bởi lẽ Tình Yêu, tự thân nó là một đề tài phong phú và rộng lớn, và người ta cũng không thể làm "nghèo nàn hoá " Tình Yêu khi bắt nó phải khoác lên mình một tấm áo mang sắc màu nào đó.

Nhưng như thế không có nghĩa là Tình Yêu vô thanh vô sắc. Người ta đã chẳng nói rằng có thể nghe những thanh âm yêu thương thánh thót vang lên trong tâm hồn mình, cũng như cảm nhận sự êm ái tuyệt vời của những sắc màu ánh lên trong ánh mắt của người yêu khi họ yêu nhau đó là gì!

Lang thang đi tìm một định nghĩa về sắc của Tình Yêu, bàn chân đưa tôi trở về những vùng trời của Ký Ức.

Có một câu hát trong đời mà âm giai buồn đến nao lòng :"Con chim quý phải ở lầu son..." . Người nuôi chim tìm được con chim quý, ông nghĩ rằng nó xứng đáng ở trong một nơi cao sang, vì vậy làm chiếc lồng vàng để giữ nó lại bên mình. Mỗi sáng nhìn thấy con chim trong chiếc lồng vàng quý, lắng nghe những tiếng hót mà nhiều lúc đến não nề, ông tưởng mình đã đem lại hạnh phúc cho con chim. Ông không biết, hay cố tình quên rằng, hạnh phúc của con chim là lưng đèo cánh gió, là thảo nguyên ngút ngàn xanh, là cánh rừng với hương hoa kỷ niệm... và vì vậy, cứ có lời hát buồn buồn trong cuộc đời "con chim quý phải ở lầu son..."

Tình Yêu bảo rằng nếu thật sự yêu chim quý, là phải dám mở cửa lồng vàng để chim bay vào bầu trời gió lộng. Nhìn cánh chim bay đi mà nước mắt rưng rưng vì biết từ đây sẽ thiếu vắng một bóng hình đã thân quen, vì cảm nhận sự mất mát của một thanh âm đã đi vào hồn như máu thịt... Tình yêu đích thực là nhìn về hạnh phúc của người mình yêu để nhận đó là hạnh phúc của chính mình.

Như vậy, Tình Yêu thật sự hình như có dáng dấp của đau khổ. Mà nếu như thế, sắc màu của đau khổ cũng có thể diễn tả màu của Tình Yêu : Tình yêu có thể mang màu trong vắt như những giọt nước mắt khẽ khàng rơi trên khuôn mặt xinh ; cũng có thể mang màu đỏ thắm của trái tim ứa máu!

Trên đường tìm câu trả lời cho em, tôi được đọc lại một câu chuyện đã in vào tâm trí từ lâu. Tôi muốn kể cho em nghe, để em có thể hiểu được một phần trong sắc màu đa dạng của Tình Yêu!!!

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác. Đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

 Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng".

Photobucket

 

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, trong khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em..."-chuồn chuồn nghĩ. Nhưng tiếc là thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không được người con gái nhận ra.

Photobucket

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu.

Chuồn chuồn không thể làm gì hơn!.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!".

Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào.

Chuồn chuồn để rơi xuống đất một giọt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Photobucket

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi mình vào giọt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp:

"Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..." (Truyện sưu tầm)

Em,

Nếu người ta mải mê đi tìm một Tình Yêu hoàn mỹ không hề có một chút tì vết của đau khổ, mất mát, thì tôi không biết đó có phải là một Tình yêu đích thực hay chăng. Tình Yêu thật sự thì bao la như biển và tự do thênh thang như mây trời. Yêu là dám chấp nhận Hy Sinh và Đau khổ. Ngày nào còn oằn mình bởi những khát khao của Yêu Thương, ngày đó trái tim vẫn còn hoài thổn thức.

Khi mình xây ngục thất quanh người yêu bằng những đam mê yêu thương, bằng những quan niệm tình yêu nghèo nàn của chính mình như thể chiếc lồng vàng sơn son, mà mình những ảo tưởng là hạnh phúc, thì Tình Yêu vẫn còn nghèo nàn và tù túng lắm, vì phải mặc một chiếc áo hạnh phúc theo quan niệm của riêng mình. Hãy để Tình Yêu tự do chọn sắc màu của nó, rồi thì em sẽ thấy rằng Tình Yêu có lý thế nào khi nó quyết định một âm sắc cho chính mình.

Điều này không phải dễ dàng chấp nhận đâu em! Khi mình bao vây người khác bằng những hận thù, đố kỵ, thì mình rất dễ nhận ra. Nhưng khi tù ngục một người bằng những quan niệm yêu thương của mình, thì mình sẽ cứ ở hoài trong ảo vọng, vì không mấy ai có thể nhận ra con sâu độc khoác chiếc áo vị tha trong cuộc đời mình cả....

 

Bài viết này HMT đã viết rất lâu, xin post lại như một lời tự nhủ cho chính mình : Tình yêu đẹp luôn có sắc màu của sự hy sinh vì người mình yêu.