Saturday 28 May 2011

Mảnh vụn 8 : GIẢI MÃ HÀNH ĐỘNG GÂY HẤN CỦA TRUNG QUỐC

Báo chí đồng loạt la làng trước hành vi gây hấn của tàu hải quân Trung Quốc đối với tàu thăm dò Bình Minh 2 của tập đoàn Dầu khí Việt Nam Petrovietnam trong vùng hải phận Việt Nam. Động từ được dùng đó là : hành vi ngang ngược, xâm phạm chủ quyền Việt Nam. Kể cũng phải, chuyện này giống như một tên hàng xóm nhảy vào trong vườn nhà, cản trở gia chủ làm việc,  rồi phá phách vài thứ sau đó bỏ đi.

Đây chỉ là hành động leo thang khiêu khích tiếp theo sau những hành động gây hấn đối với ngư dân Việt Nam trong vùng lãnh hải đang tranh chấp, mà báo  chí Việt Nam sợ hãi  chỉ dám dùng từ “tàu lạ”,  “nước ngoài” để chỉ kẻ gây hấn.

Rõ ràng, hành động gây hấn này không đơn thuần chỉ là trò đùa của những quân nhân trên các tàu hải quân, nhưng là một cú thăm dò đầy ác ý của chính quyền Trung quốc, nhằm thực hiện dã tâm đòi quyền kiểm soát Biển Đông theo đường “lưỡi bò”. Thực ra, hành vi gây hấn này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, và chắc chắn chưa dừng lại ở đó. Nhưng tại sao Trung quốc lại chọn thời điểm này để gây hấn?

Việt Nam chỉ mới qua giai đoạn Đại Hội Đảng nhằm tuyển chọn nhân sự cho chính phủ nhiệm kỳ tới, và cuộc bầu cử cũng chỉ mới diễn ra chưa đầy tuần, có lẽ, sự phân chia ngôi thứ và nhân sự đang có sự tranh chấp, và gián điệp “nước lạ” đã thấy có những chiều hướng bất lợi cho phe thân Trung Quốc.  Vì vậy, cần phải có biện pháp phủ đầu. Bao giờ cũng vậy, hành vi gây hấn là cách thức hữu hiệu để gởi một thông điệp đe dọa.

Việt Nam đang đối phó với  khó khăn về kinh tế, lạm phát tăng cao đến 19,78%, thị trường chứng khoán có nguy cơ sụp đổ, kéo theo sự suy sụp của nền kinh tế, vốn đã bị tiêu tốn bởi những “quả đấm thép” kiểu Vinashin. Để vượt qua khó khăn này, Việt Nam cần sự giúp đỡ tài chính của thế giới. Tin mới nhận, ngân hàng thế giới đồng ý cho Việt Nam khoản vay 1 tỉ USD.  Vì vậy, Trung Quốc muốn áp đặt sự lệ thuộc của Việt Nam vào họ, thay vì để VN xích lại gần Mỹ và Châu âu. Hành động dằn mặt VN của Trung quốc có thể hiểu theo chiều hướng ấy.

Cũng không loại trừ khả năng, khi mà Trung Quốc lẫn Việt Nam đang đối mặt với sự lạm pháp tăng cao do sự quản lý bất cập trong kinh tế, cộng với tệ nạn tham nhũng, đã đẩy khoảng cách giàu nghèo lên một mức độ mới, mức độ gây sự căng thẳng giai cấp có thể dẫn đến những bạo loạn. Thì việc Trung Quốc đột nhiên gây hấn trong vùng lãnh hải Việt Nam, có thể là một động thái chính trị nhằm kéo sự chú ý của dân chúng vốn đã bị tuyên truyền rất nhiều về chủ nghĩa dân tộc quá khích. Khi người ta bàn về chiến tranh vệ quốc hay bảo vệ quyền lợi lãnh thổ, người ta không chú trọng nhiều vào những bi đát kinh tế đang xảy ra.

Một giải mã cuối cùng cho hành vi gây hấn tạo nên sự xung đột này, đó là đòn phép của Trung Quốc nhằm vào giới chức lãnh đạo cộng sản Việt Nam mà mục tiêu không gì hơn là cột chặt sự lệ thuộc vào quan thầy Trung quốc. Người ta không quên những vụ đàn áp, bắt bớ của chính quyền cộng sản Việt Nam với những người đấu tranh phản đối sự o ép của Trung Quốc trong những vụ lấn chiếm lãnh hải vừa qua : như trường hợp Blogger Điếu Cày, hay mới đây , tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ. Chính để lấy lòng quan thầy Trung quốc mà giới chức Việt Nam đã dàn dựng những vụ án chính trị, hay những tội như trốn thuế, nhằm quản chế (đúng hơn là trừng phạt) những tiếng nói phản đối sự bành trướng Trung Quốc và sự nhu nhược của chính quyền Công sản. Giờ đây, dưới sự chèn ép mới của Trung Quốc, Việt nam, dù vẫn lên tiếng phản đối (như đã từng bổn cũ lặp lại), chỉ là những tiếng nói yếu ớt nhằm phỉnh phờ người dân, nhưng thực chất thì “đã nhúng tay vào chàm và bán linh hồn cho quỉ”, thì cũng khó mà có một thái độ kiên định, vì không lẽ lại le lưỡi liếm nước bọt đã nhổ ra.

Rồi sẽ lại đâu vào đấy…

Xem ra, cách thống trị bắc thuộc của thời nay đã tinh vi hơn xưa rất nhiều!

Thursday 26 May 2011

NHỮNG MẢNH VỤN 7 : SINH TỬ LỆNH : TƯ DUY KỆCH CỞM CỦA CÔNG AN MẠNG VIỆT NAM.

Giới blogger không lạ gì với tên “Sinh tử lệnh”.

Sau khi hack và đột nhập vào tài khoản của một số trang blog, xóa dữ kiện và chiếm quyền kiểm soát, kẻ “ăn cắp” mạng này treo lên một lệnh bài “sinh tử lệnh”. Nạn nhân của kẻ cắp này có thể kể đến các trang mạng như : dcvonline.net, thongluan.com, rfvn.com, thegioinguoiviet.net, tiengnoitudodanchu.org, vietcyber.com .v.v. Trang x-café.com cũng từng là nạn nhân của trò này khi bị đột nhập, lấy cắp dữ kiện và tung lên mạng thông tin cá nhân của các thành viên. Các trang blog như anhbasam.com ; truongduynhat.wordpress.com; trang của nhạc sỹ Tô Hải …, và mới đây, trên Multiply của Châu Xuân Nguyễn, Đông A Thị và Cô Gà Bông.

Thủ đoạn vẫn tương tự : đột nhập hộp thư, chiếm quyền kiểm soát và từ đó đưa các thông tin bêu xấu chủ nhân các trang này. HMT đã bỏ thời gian để đọc một phần dài những nôi dung “bêu xấu” này, và nhận ra có một sự trùng lập đáng kinh ngạc (và từ kinh ngạc mới thấy rõ tư duy “dựng chuyện” rẻ tiền của nhóm Sinh tử lệnh này).  Chiêu bài của nhóm “Sinh tử lệnh” cụ thể sẽ gồm :

- Hăm dọa : qua việc minh bạch thông tin đã hack được trong tài khoản cá nhân. Thông điệp không gì hơn là : chúng tôi đã biết anh là ai, hãy liệu hồn. Riêng với những blogger đã minh bạch như Tô Hải, biện pháp của STL thường là chỉ chiếm và phá dữ liệu.

- Bêu xấu : Bằng cách dựng nên những chứng cứ giả tạo về nội dung mail hay chat (thường là nhuốm màu đồi trụy mà các thành viên STL có thể tưởng tượng ra. Mục đích của điều này là nhằm hạ thấp tư cách của người bị hại, một kiểu “ngậm máu phun người” mang nhãn hiệu cộng sản đặc trưng, người ta thấy đâu đây những dư âm của cuộc đấu tố khốc liệt từng xảy ra trong lịch sử.

- Răn đe : luôn đưa ra những đe dọa sẽ có những biện pháp bắt giữ nếu đương sự trở về Việt Nam.

            Có thể đọc được gì qua cách hành xử của nhóm Sinh tử lệnh :

            - Thái độ tự kiêu  và ngang ngược : đột nhập và chiếm quyền kiểm soát một trang mạng, một hộp thư hay một trang blog là xâm phạm đến quyền riêng tư của công dân. Nếu điều này diễn ra ở một quốc gia dân chủ, thủ phạm có thể bị truy tìm và truy tố. Chỉ riêng ở Việt Nam, sự “ăn cướp” này được ngang nhiên nói đến, khoe khoang như một thành tích (sic). Người ta chưa quên sự việc tướng công an Nguyễn Hải Triều khoe tại hội nghị báo chí là đã “đánh sập hơn 300 trang web phản động”. Câu ngạn ngữ “vừa ăn cướp vừa la làng” tưởng không còn đối thủ nào về độ chính xác trong việc áp dụng vào ngữ cảnh này.

            - Lộ bản chất truyên truyền trí trá về tự do ngôn luận của chính quyền cộng sản : Thời gian qua, chính quyền cộng sản Việt Nam phải đối mặt với những cáo buộc vi phạm về nhân quyền theo quy tắc của những hiến chương nhân quyền mà Việt Nam đã cam kết. Giới chức Việt Nam phải luôn lên tiếng cãi chày cãi cố về tình hình “tự do nhân quyền đang được tôn trọng tại Việt Nam”. (Bổn bài của các phát ngôn viên của bộ ngoại giao Việt Nam cũ đến độ có thể thuộc lòng). Tuy vậy, cách hành xử kiểu nhóm Sinh tử Lệnh này cho người ta thấy một nhận xét có tính thuyết phục chắc chắn hơn rất nhiều về sự vi phạm nhân quyền của chính phủ Việt Nam :  xâm phạm quyền tự do của cá nhân cách rõ ràng như vậy mà còn tự đắc đem khoe, thì biết những chuyện khác còn khốc liệt đến độ nào.

            - Sự run sợ của chính quyền Cộng Sản trước sự phát triển của những thông tin minh bạch : Mục tiêu của nhóm Sinh Tử Lệnh là những trang web hay blog đưa những thông tin nhậy cảm khác hẳn lối tuyên truyền của chính quyền. Chính độ trung thực đặc biệt của thông tin đã trở nên một điểm hút mạnh đối với độc giả, vốn đã chán ngán với sự che đậy hay bẻ cong sự thật của báo chí lề phải. Số lượng độc giả không ngừng tăng đối với những trang web này cho thấy sự “khát” thông tin (những thông tin giá trị chứ không phải cướp hiếp giết đầy trên các trang báo lề phải) , cũng như “khao khát” được biết thông tin thật sự của người dân việt (nhu cầu rất thực muốn được biết sự thật). Điều này đã làm cho chính quyền lo sợ, và họ đã phải dùng một số lượng đông đảo nhân viên mạng, cùng với sự cộng tác của Trung quốc để đánh phá các trang mạng này : Sinh Tử lệnh là một hình thức được sử dụng. Để vận hành nguồn máy đánh phá này, cộng sản Việt Nam phải tiêu tốn một khoản ngân sách rất lớn, nhưng họ vẫn phải làm để bảo vệ chế độ độc tài, chứng tỏ nỗi lo sợ về ảnh hưởng của các trang web này trên nhận thức của người dân  là một điều rất thực nơi suy nghĩ của chính quyền.

Thật không còn gì chính xác hơn khi có người nhận định : Kẻ thù của sự thật là ai, nếu không phải là kẻ chuyên đi bẻ cong và dập tắt sự thật. Đánh phá các trang web hay blog đưa thông tin trung thực, cộng sản Việt nam lộ mặt “kẻ thù của sự thật”.

            - Phương thức của Cộng Sản : đàn áp. Ngay từ khi thành lập, Cộng sản đã chủ trương : Bạo lực cách mạng. Lấy phương thức “đấu tranh giai cấp” làm phương tiện tồn tại và phát triển, cộng sản đã lấy việc đàn áp như vũ khí chính hiệu để bảo vệ chế độ. Thiếu khả năng tranh luận, thiếu lòng khiêm tốn để lắng nghe, thiếu thiện chí để thấu hiểu lẽ phải, cộng sản chọn phương thức  đàn áp, loại trừ, khủng bố. Phản ứng của người dân, thay vì được giải quyết, lắng nghe, họ chọn giải pháp lừa bịp (giả bộ nghe, “dân vận”), rồi sau đó bắt bớ, đàn áp. Cách tấn công đánh phá các trang mạng như nhóm Sinh Tử Lệnh làm, mang tính đặc trưng đàn áp của cộng sản : không tranh luận, đột nhập, đánh cắp và đánh phá.

            Trong thời đại thông tin bùng nổ, việc ngăn chặn luồng thông tin qua việc đánh phá các trang mạng, cộng sản Việt Nam tự hiện mình trong mắt mọi người như một con bịnh hủi giai đoạn cuối sợ ánh sáng mặt trời, cố vung tay vung vải để che đậy ánh sáng. Họ quên rằng, cha ông ngày xưa đã rất khôn ngoan khi nhận định qua câu tục ngữ “chạy trời không khỏi nắng”.

Friday 20 May 2011

NHỮNG MẢNH VỤN 6 : CHẾT VÌ CÔNG AN – VỞ TUỒNG “BẦU CỬ”

1. Chết vì công an :

Trong khi nấm mộ của ông Trịnh Xuân Tùng chưa kịp xanh cỏ, người ta lại bang hoàng nghe tin vụ chết người có liên quan đến công an ơ Sóc Trăng, và mới đây, cái chết tức tưởi của anh Nguyễn Công Nhựt tại công an huyện Bến Cát, Bình Dương như thêm một nét cọ thấm bằng máu vào bức tranh nhuốm màu bạo lực. Chỉ riêng trong 2 năm gần đây, số nạn nhân chết liên quan đến bạo lực từ công an đã trên 20 người.

Tất cả nạn nhân đều còn trong tình trạng khỏe mạnh và gồm nhiều thành phần dân khác nhau. Cái chết của họ không chỉ để lại một khoảng trống không thể bù lấp được trong gia đình vì họ chính là những cột trụ kinh tế, nhưng hơn tất cả, đó là sự mất mát của một “con người”, một thành viên trong gia đình.

Tôi đã tự đặt mình vào hoàn cảnh thân nhân của những nạn nhân, để cảm nhận đến tận cùng nỗi oan khiên, tức tưởi và uất hận của họ trước những cái chết thương tâm và vô lý đến độ không thể tin được.

Mức độ của những cái chết càng lúc càng đẩy tính chất oan khiên lên nạn nhân và gia đình : Cái chết mới đây của anh Nhựt, gắn liền với sự kiện gạ tình của thiếu tá công an Phú. Cuộc điện thoại gạ tình cuối của thiếu tá con heo này với vợ nạn nhân chỉ trong đêm trước ngày gia đình được báo cái chết.

Những thông tin cũng cho thấy, với sự bao che có hệ thống từ trên xuống, qua việc dựng hiện trường giả, làm sai lệch các tình tiết của vụ án, hay các kết quả khám nghiệm .v.v., thì mạng sống của người dân Việt Nam rất rẻ, nó hoàn toàn tỉ lệ nghịch với quyền sinh sát trong tay của lực lượng công an và chính quyền.

2. Những vở diễn hài của lịch sử : Bầu cử quốc hội.

Hệ thống tuyên truyền của chính quyền đang mở hết công sức quảng cáo cho vở diễn, mà kịch bản và nội dung đã quá quen thuộc với người dân : Đảng cử dân bầu. Kịch bản và nội dung cũ, chỉ có những diễn viên được thay đổi theo thời gian mà thôi.

Người dân Việt Nam lại bị buộc phải xem vở diễn này. Từ hồi đầu tiên với tên gọi là “hiệp thương” giới thiệu ứng cử viên  của diễn viên “mặt trận tổ quốc”, trong đó có việc “đấu tố” để loại bỏ những diễn viên tự do muốn thay đổi kịch bản của vở diễn vốn đã nhạt như nước ốc này, chẳng hạn như việc xảy ra với ông luật sư Lê Quốc Quân.

Thực chất, cái quốc hội mà chính phủ Việt Nam luôn tuyên truyền là quyền lực cao nhất, là đại diện cho nhân dân, thì đó chỉ là nói láo : cứ nhìn vào tỉ lệ đảng viên trong thành phần quốc hội thì sẽ thấy một thực tế ngược lại. Hình như có một tam đoạn luận ở đây : Đảng đại diện cho nhân dân, quốc hội với đại đa số đảng viên, nên quốc hội là đại diện cho dân (sic).

Bao giờ người Việt mới có quyền hạn thực sự để có thể tự do chọn lựa từ chối hay  tham gia những vở kịch với kịch bản quá tồi???