Thursday 14 October 2010

Lúc 0 giờ!

1. Lâu rồi không viết blog.

Câu này ít là đã từng nói nhiều lần. Có quá nhiều thay đổi trong suy tưởng, trong công việc và thậm chí cả trong những kế hoạch của cuộc sống, tất cả dồn mình đến một trạng thái trơ.

Khi đã trơ rồi, thì những xúc cảm cũng theo đó trở nên cằn cỗi. Ngồi đây lúc 0 giờ, giữa cái cũ của ngày đã qua, và thời khắc mới mẻ của ngày đang tới, tự nhiên cảm thấy muốn thay đổi : Thời gian cũng có thể thay đổi, ngày và đêm thay đổi, mình cũng có thể thay đổi chứ không phải là không. Vậy thì làm lại : viết blog.

2. Ngày mới bắt đầu nhảy đi từ con số 00 : 00 . Một dãy số "không" lại là bắt đầu cho một ngày mới. Có những bắt đầu chỉ từ con số 0??? Hình như cái triết lý chủ đạo của Lão Tử vẫn bằng những cái "không" " vi vô vi nhi vô bất vi"!

Cuối ngày ngồi lại và ngẫm nghĩ cái được mất, cái hay dở trong cách sống, cách nghĩ, cách ứng xử của mình trong một ngày, thì ra, có những lúc mình đang cố gắng chứng minh sự hiện hữu bằng công việc, bằng chính cái tôi theo kiểu "cogito, ergo sum" mà Descartes vẫn nói tới. Hiện hữu và hư vô vẫn là một cuộc rượt đuổi không ngưng nghĩ trong cuộc đời này. Ra thế mới thấy, sự giằng co của chính mình vẫn còn mù mịt, chưa ra lối thoát. Hình như không gian tối nhất vẫn là lúc 0 giờ. Mình đứng ở đâu? giây cuối của ngày đã qua, hay khoảnh khắc đầu tiên của ngày đang tới???

3. Kết thúc phần chuẩn bị cho TD ngày mai, thấy nhẹ  nhõm cả người. Gánh nặng của bài vở như được đặt xuống, đúng hơn là như chiếc cân đã trở về con số 0. 0 giờ và 0 áp lực, một sự trùng hợp thú vị, và lại mỉm cười với chính mình : khi đã xong công việc, mình vẫn phải trở thành số 0.

4. Những con số ngồi bàn tán cùng nhau xem ai giá trị nhất. Xếp theo thứ tự, thì số 1 tự mãn vì mình đứng đầu. Theo giá trị, số 9 tỏ ra đầy hứng khởi vì mình cao thứ bậc. Mỗi con số đều hài lòng về chính mình, và rồi liếc nhìn với chút thương hại và cả e ngại cho số 0.

Số 0 cũng biết thân phận của nó, nó chỉ khẽ thẽ thọt, rất nhẹ : " Mình là số 0, nhưng khi mình đứng cạnh ai, người ấy sẽ có giá trị gấp 10".

Nếu trong số học đã tồn tại số 0, thì trong đời, cũng cần những người dám khiêm tốn đứng bên cạnh người khác, để nâng giá trị của họ lên gấp mười.

Ai dám làm số 0???

6 comments:

  1. Bài viết quá hay (mình nhận xét không vì bao đồng), - Kichbu nói

    ReplyDelete
  2. Cái số 0 và số 1 nó đi với nhau như tử số và mẫu số. Cái này tăng thì cái kia giàm.
    Nghịch lý nó lại nằm ở chỗ quan niệm về vai trò của người lãnh đạo và vị trí của nhân dân. Lấy hiện thực Việt Nam làm ví dụ!

    ReplyDelete
  3. Cám ơn "kichbu". Bạn nói có lý, 0/1 thì là 0, nhưng 1/0 thì vô nghĩa. Nếu lãnh đạo là 1, nhân dân là 0, thì VN mình sao nhỉ???

    ReplyDelete
  4. Bài này hay quá! Đọc đi đọc lại mà vẫn không chán! Mình vẫn luôn thích những triết lý nhẹ nhàng nhưng rất Đời như vậy, nên không thể nào không comment vào đây được! Vẫn là cách viết của HMT của ngày nào - Những ngày còn là...

    ReplyDelete
  5. Những ngày còn là ...
    Cái dấu chấm lửng của TAMH lại gợi lên nhiều cảm xúc, và gợi hứng, nhất định sẽ viết những entries về đề tài này! Tạ ơn em!
    Khi những lối đi đã thành thân quen, thì người ta vẫn có thể nhận lại dù chỉ một khoảng rất nhỏ và ngắn đúng không???

    ReplyDelete
  6. Mình đôi lúc cũng đã làm con số không . Số không để được yêu , số không để được yên , và chữ bình !

    ReplyDelete