Friday 5 March 2010

TUYẾT

Bây giờ đã vào cuối đông. Bầu trời dần sáng sủa hơn,  dù gió vẫn lùa vào nhà đưa luồng khí lạnh của đông như  cố níu kéo, giữ lại bước chân không muốn rời xa.

Tôi hiểu vì sao đông muốn nán lại lại trong căn phòng nhỏ của tôi.

Đông muốn tôi trở về những ngày tháng kỷ niệm của những con đường phủ đầy tuyết trắng, những ngày gió lạnh thốc vào làm nguời ta phải vội vàng thắt lại khăn ấm, hay khoác chặt lại chiếc áo lạnh của mùa đông.

Tôi gặp em trong một ngày mùa đông…

Em bảo em yêu tuyết như chính hơi thở của mình. Em thích vuì mình trong tuyết để cảm nhận sự trinh nguyên của đất trời. Đưa tay hứng những bông  tuyết đang chơi vơi rơi, em như thể chìm vào màn tuyết đang đổ xuống. Em cười nắc nẻ đầy hồn nhiên khi tôi gọi em là cô bé tuyết.

Đôi lúc tôi tự hỏi, làm sao cơ thể thanh mảnh nhỏ nhắn kia đủ sức hóng chọi với cái lạnh đến thấu xương thịt của mùa đông nơi đây, khi thấy hàng ngày em vẫn băng mình giữa trời tuyết đến nơi làm việc và trở về khi tuyết đã phủ trắng xóa ngập đường. Nhìn dáng em một mình giữa trời tuyết, rồi nghịch ngợm lùa những  tuyết, hay tung từng vụn tuyết lên cao rồi ngước nhìn với ánh mắt ngời sáng, tôi có cảm tưởng như em và tuyết là đôi bạn tri kỷ tâm giao.

Em yêu tuyết vì nó luôn trắng ngần như một tình yêu nguyên tuyền. Trái tim yêu như tuyết, sẽ phủ trắng và xóa hết những dấu vết đen mờ buị bặm của cuộc đời, để lúc nào cũng là mới mẻ, trinh khôi. Yêu như tuyết là giữ mãi trong tim sự nồng ấm và mãnh liệt, để giữ mãi độ nồng nàn ngay cả khi chung quanh là quạnh vắng và im lìm nhất. Yêu như tuyết là biết tan chảy ra dưới ánh mặt trời, như sự nồng nhiệt và sự hòa quyện khi bên cạnh người yêu”. – Em nhẹ nhàng giải thích cho tôi như thế, giọng nói như cơn gió thoảng, trong một ngày em rủ tôi lang thang giữa trời tuyết.

Ngày em đi, tuyết rơi.

Cả đất trời phủ một mày trắng trinh nguyên. Nước mắt em cũng long lánh và trong trẻo như những bong tuyết đang lã chã rơi ngoài trời.

Em trao cho tôi lá thư nhỏ vẻn vẹn những dòng chữ sắc gọn và mạnh mẽ “Em sẽ mãi là bầu trời tuyết của anh, anh nhé”.

Ừa, giờ thì tôi hiểu vì sao, đông vẫn nấn ná lại căn phòng tôi, như mãi vẫn còn trong tâm trí tôi hình dáng nhỏ nhắn của em giữa trời tuyết ngày nào!

 

 

7 comments:

  1. Mot cau chuyen tinh...hok biet noi gi them!

    ReplyDelete
  2. Cám on Bachtuocxinhdep, đôi khi những chuyện xảy ra trong cuộc đời, cũng có thể làm cho tâm hồn mình trở nên “chơi vơi” phải không???

    ReplyDelete
  3. Co chut j do goi la "choi voi"...

    ReplyDelete
  4. Chuyện tình bạn viết thật đẹp và lãng mạn . Có nhiều lý do nhưng có lẽ đây cũng là một lý do chính đáng để người ta nhớ mãi không quên và không thể yêu một ai khác khi tình là ký ức quay đi quay lại trong đời .

    ReplyDelete
  5. Mỗi người đều có những kỷ niệm thật đẹp trong đời phải không chị? Và mỗi kỷ niệm đều xứng đáng có một góc nhỏ trong ký ức của chúng mình, điều mà người ta vẫn gọi là "biết trân trọng"...

    ReplyDelete
  6. Ngày nay kiếm một người đàn ông biết trân trọng kỉ niệm ở một góc sâu tâm hồn như HMT rất khó và để cho kí ức kéo dài đến hiện tại còn khó hơn . Đàn ông đa phần hay quên , muốn quên và cũng cố tình quên là lẽ thường . Chị cứ coi như em HMT là một hiện tượng . Trân trọng kí ức đẹp của em HMT .
    :)

    ReplyDelete
  7. Ngày nay kiếm một người đàn ông biết trân trọng kỉ niệm ở một góc sâu tâm hồn như HMT rất khó và để cho kí ức kéo dài đến hiện tại còn khó hơn . Đàn ông đa phần hay quên , muốn quên và cũng cố tình quên là lẽ thường . Chị cứ coi như em HMT là một hiện tượng . Trân trọng kí ức đẹp của em HMT .
    :)

    ReplyDelete