Friday 16 September 2011

SƯỚNG CÁI MIỆNG !

1. Nam, bạn tôi, du học ở phương tây, trong dịp về Việt Nam thăm gia đình, bên đám bạn nối khố chén tạc chén thù, khi trả lời tôi có gì khác biệt giữa cuộc sống trời tây và ở “ta”, hắn điềm nhiên trả lời : Khác ở cái miệng.

Chậm rãi nhấp ngụm rượu, đánh khà một tiếng như lão già nghiện rượu thứ thiệt, giọng thật nhẹ hắn giải thích :

- Ở trời tây thì thèm ăn thức ăn Việt Nam, vì thức ăn tây mình không quen. Ăn không ngon miệng, nhưng được cái nói năng thoải mái sướng cái miệng. Không thích chính phủ, kể cả tổng thống thì chửi đổng cũng chẳng đụng đến ai. Về Việt Nam, ăn uống thức ăn theo khẩu vị Việt Nam, sướng cái miệng, nhưng bù lại, cũng khổ cái miệng vì không được nói những sự thật tai nghe mắt thấy.

Nhận xét dí dỏm của anh bạn làm tôi suy nghĩ thật nhiều. Xem chừng ra cái căn bịnh “tay, chân, miệng” đang hoành hành kia không chỉ nơi trẻ nhỏ, mà lây lan ra cả nơi người lớn, và vùng phủ diện tích của bịnh thì rộng khắp, chừng như cả Việt Nam.

2. Nói khôn ngoa, thật ngữ đánh tráo của  báo chí ngày hôm nay đã đạt đến một trình độ thượng thừa :  Có những kiểu nói để tránh đụng chạm đến sự thật : Tàu Trung quốc vào quấy rối trong vùng lãnh hải thì phải gọi là tàu lạ. Số nhân công Trung quốc vào lao động trái phép thì gọi là “lao động nước ngoài” ; thậm chí vừa rồi, bất bình trước sự hung hăng của Trung quốc trên biển đông, những người yêu nước biểu tình phản đối, thì cho là “tụ tập tự phát”, rồi thì bị “thế lực thù địch “ kích động”, và bị đàn áp, nhũng nhiễu .v.v.

Cùng ngồi nhậu, anh bạn Đảng viên chỉ nói : tụi mày có biết đám nào dám nói mạnh miệng nhất không?

Rồi hắn tự trả lời : Mấy ông đảng viên về hưu ah. Không còn sợ thằng nào nữa thì dám nói thôi. Còn lại, tụi tao còn trẻ, phải lo “cái miệng”.

Tôi hiểu, cái miệng đây, vừa là “nín câm”, vừa là tìm lo miếng ăn, lo bươn chải với cuộc sống…

3. Theo truyền thuyết, Phượng Hoàng là going chim quý, thức ăn của nó là máu tươi. Phượng Hoàng sống bằng máu tươi. Còn lũ quạ thì chuyên nghề ăn xác chết. Máu tươi không dễ tìm, trong khi đó, xác chết thì đầy rẫy. Vì vậy, chuyện Phượng Hoàng đói là chuyện rất đỗi bình thường.

Một hôm, lũ quạ đang nhao nhao bên xác chết, nhìn thấy vẻ yếu lả vì đói của Phượng Hoàng, chúng nài nỉ :”Biết anh là loài cao sang, và thực phẩm của anh phải là máu tươi nguyên tuyền. Nhưng anh biết đấy, làm gì mà lúc nào cũng có máu tươi. Anh thử tập dùng thức ăn như chúng tôi thì chẳng lo đói”.

Cái đói làm Phượng Hoàng chao đảo. Mà con người cũng đã từng nói một câu ngạn ngữ “Đói thì đầu gối phải bò” cơ mà. Phượng Hoàng đáp xuống bên lũ quạ, ngại ngần rồi cũng thử nếm chút thịt xác chết. Mùi hôi tởm lợm khiến nó rùng mình.

Phượng Hoàng chợt vút bay lên, để lại một tiếng kêu vang, cùng với lũ quạ đang căng tròn mắt nhìn…

“Thà chết với nỗi khát khao dòng máu tươi của loài Phượng Hoàng, hơn là no say với mùi xác chết của lũ quạ”.

8 comments:

  1. Ngày hôm nay đúng là sống phải giữ cái miệng . Ở cơ quan nơi nào cũng có tay chân của những kẻ tham !

    2 . Điều này gọi là lũ tay sai , thế hệ con cháu mình cũng ko biết sẽ ra sao và sẽ đi về đâu khi ng TQ tràn lan vào VN .

    3 . Ẩn dụ hai hình ảnh vô cùng chính xác !

    ReplyDelete
  2. Những nhận định của chị khi nào cũng chính xác hết ah.

    ReplyDelete
  3. Tớ thích cái kiểu ví von của bạn quá!!!

    ReplyDelete
  4. Vậy thì mình sẽ nói ví von nhiều hơn nhé, coi thử "hot girl" còn thích đến đâu ah!

    ReplyDelete
  5. dân VIỆT vẫn coi món ăn dân chủ là món ăn đặc sản ,hầu hết những người làm dân chủ tiên phong đều xuất thân từ giai cấp tư bản đỏ đó mà , người thường đâu dám rớ tới hoamattroi nhỉ:D

    ReplyDelete
  6. Co le do tu lau, song duoi mot the che chinh tri ma dan chu bi thu tieu, nguoi ta khong thay het nhung loi ich cua no. Nhung lich su rat cong bang, no se dao thai nhung gi khong phu hop voi da tien bo cua nhan loai ban ah.

    ReplyDelete
  7. rất rất hi vọng là như thế, nếu ko ta chẳng đáng sống tí nào HIIIIIIIII

    ReplyDelete
  8. Vậy thì cùng nhau nuôi niềm hy vọng bạn nhé...

    ReplyDelete