Monday 2 February 2009

XUÂN MUỘN

Năm nay không ăn tết !

Tôi đã tự nhủ với chính mình như vậy khi lịch thi được đong kín vào tuần, mà thứ hai của nó là ngày tết Nguyên Đán ở Việt Nam, và kết thúc thì mãi tận đến thứ bảy!

Cái cảm giác bị giằng kéo giữa âm vọng của những mùa xuân kỷ niệm trong tâm hồn, với những lực đẩy của bài học cần phải hoàn chỉnh cho kỳ thi để lại một tâm trạng khó tả trong lòng mấy ngày qua. Điều này không thể làm tôi không thầm làm một so sánh, dù chỉ là những phút thoáng qua, mà nội dung bên trong vẫn là : Giờ này ở Việt Nam, gia đình, bạn đang tụ họp, trong lúc tôi đang đi vội vã trong cái lạnh đến trường để "đấu khẩu " với Giáo sư.

Đúng là thời điểm là tết, là mùa xuân, nhưng với hoàn cảnh riêng, với không gian này thì ở đây không có mùa Xuân. Và có lẽ điều này cũng đúng gần 250 gia đình của những nạn nhân đã thiệt mạng vì tai nạn giao thông trong mấy ngày tết, mà đặc biệt là của hơn 40 đồng bào trong vụ tai nạn chìm đò ở Quảng Trị. Không có mùa Xuân nơi gia đình, nơi tâm hồn, dù Xuân của đất trời đang diễn ra với những mãi lực mạnh mẽ của du lịch, vui chơi. Điều này cũng có nghĩa là tồn tại hai mùa Xuân : một mùa xuân của đất trời, của không gian, và một mùa xuân trong lòng người. Xuân Đất trời đang dần trôi qua, hôm nay đã là mùng 8 tết. Xuân trong lòng người có thể đến rất chậm, thậm chí chỉ có thể đến sau khi đã vượt qua những ngày "đông giá " của lòng người.

Xuân đất trời thì có thời có hạn, cứ theo chu kỳ bốn mùa của thời gian mà đến rồi đi. Háo hức đón Xuân về trong tấm áo mới mẹ may, trong nụ cười hồn nhiên của trẻ nhỏ được quà lì xì, trong mai vàng của nụ xuân toả sắc ; rồi cũng chia tay với Xuân để trở về với công việc! Sắc Xuân của đất trời như cũng dần tàn theo những cánh hoa. Xuân của đất trời đến đi không cần phải chờ người. Dù người có vui hay buồn, có muốn đón Xuân hay từ chối, Xuân đất trời vẫn đến đúng giờ, và rồi lại lặng lẽ đi cho dù người mãi muốn kéo dài ...

Xuân của lòng người thì lại khác. Những giai khúc của mùa yêu thương, những nườm nượp xuống phố của nam thanh nữ tú, những cánh mai vàng của muôn sắc hoa... cũng không thể làm sống lại một mùa Xuân lòng người khi trong lòng đang nặng trĩu những sầu úa của một mùa đông tâm hồn. Ngược lại, Xuân lòng người có thể dâng lên cách mãnh liệt khi người ta sống trong hạnh phúc của tình yêu, tình người, dù có thể những hoàn cảnh bên ngoài đang rất khốc liệt. Xuân lòng người có thể kéo dài, có thể miên trường đến tận thiên thu, vượt qua những giới hạn của cuộc sống con người, cả thời gian, cả không gian.

Làm sao có thể giữ trong hồn mình một xuân của lòng người?

Xuân lòng người không thể hiện hữu trong một tâm hồn chất chứa đầy hận thù, gian trá, xảo quyệt!

Xuân lòng người cũng không thể tồn tại nơi một mảnh đời đã đánh mất lương tri, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để tiến đến danh vọng, dù nấc thang thăng tiến của họ được chồng chất bởi những xác người, những đau khổ của đồng loại.

Xuân lòng người cũng không có chỗ đứng trong những tham lam vô đáy, tham vọng của vực thẳm! Những toan tính dành chỗ, dành ghế và khủng bố người khác để giữ lại cái uy quyền tàn bạo, thì làm sao có thể dung nạp được sự hiền hoà, quảng lượng của bậc hiền sĩ! Khi cuộc chiến giữa cái thiện ác nơi tâm hồn, và với sự thắng thế của cái ác, xuân tâm hồn không thể tồn tại theo nghĩa chặt nhất.

Xuân lòng người cũng không thể lai vãng nơi những tâm hồn bi quan yếm thế! Mãi lẩn quẩn với những thất bại của quá khứ, hay để lòng mãi hối hận, giẳng vặt bởi những khiếm khuyết của ngày hôm qua mà không biết bước về phía trước như một hành động đứng dậy sau những lần vấp ngã, thì mãi không thể biết được dư vị của Xuân tâm hồn.

Xuân lòng người, ngược lại, có thể thấy nơi những tâm lòng quảng đại, từ tâm, nhân hậu, chính nghĩa và lạc quan!

Tôi chúc cho gia đình, bạn bè, và cũng là lời chúc cho chính tôi : giữ mãi mùa Xuân trong tâm hồn, bằng mỗi ngày nuôi lớn trong lòng mình những tư tưởng chính nghĩa, những lời yêu thương, nhân ái, những cách cư xử khoan nhân, cảm thông và "mỗi ngày tôi chọn một niềm vui "!

1 comment:

  1. Đồng cảm với nỗi lòng của 1 người con xa xứ. Tôi cũng đã từng có 1 mùa xuân như thế...

    ReplyDelete