Saturday 26 November 2011

ĐẤT LẠNH TÌNH NỒNG

Nếu chỉ biết mùa đông của Edmonton qua những lời kể, hay những trang sách, thì không thể nào hiểu hết cái lạnh như thấu da cắt thịt của mùa đông nơi đây. Điều ấy cũng giống như người ta không thể nào biết được độ nóng của nước sôi nếu chưa ít là một lần trong đời có kinh nghiệm bị phỏng.

Những thông tin về mùa đông lạnh đến -40 độ không thể giúp tôi cảm nhận được đầy đủ cái độ lạnh của Edmonton. Ở Việt Nam, chỉ cần những ngày mưa bão của tháng 12, trời chỉ khoảng 20 độ, người ta đã phải khoác lên mình thêm chiếc áo để chống lại cái lạnh. Thế mà ở đây là -40.

Tôi đến Edmonton vào một ngày đầu đông, vậy mà tuyết đã phủ trắng trời. Từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố như khoác một chiếc áo choàng trinh khiết. Chỉ hai ngày sau, nhiệt độ xuống còn -35. Những cơn gió đông gào thét, những đám bụi tuyết thốc trên đường hay rơi lả tả từ những cành lá rung mạnh sau từng cơn gió, và cái lạnh như xoáy vào hồn. Điều đáng kinh ngạc khác, trong khi con người thì co ro giữa cái lạnh như cắt da cắt thịt ấy, thì thật lạ, trên cành thông phủ trắng tuyết trước nhà, thỉnh thoảng vẫn có con chim sáo đậu ở đấy và hót lảnh lót. Những hình ảnh đầu tiên về mùa đông của Edmonton đã đi vào trong ký ức của tôi như thế.

Giữa cái lạnh và mênh mông của đất trời, con người hình như trở nên nhỏ bé, và khi co cụm lại, họ cũng khám phá sự cô đơn của chính mình, khám phá điều cần biết bao những tình cảm nồng ấm của người thân, như một nhu cầu thiết thực giữa trời đông giá rét này. Không biết có phải vì thế không, mà tình cảm của những người đồng hương Việt Nam tôi gặp nơi đây thật đáng trân trọng.

Những ánh mắt nhìn thiện cảm, những nụ cười và những lời thăm hỏi vốn dung dị, đơn giản là thế, lại có một khả năng phi thường : nó mang đến một sự ấm áp trong tâm hồn giữa trời đông giá lạnh. Đôi lần tôi tự hỏi, giữa cái lạnh lùng  của đất trời mùa đông và thái độ “lạnh lung” của con người, cái lạnh nào khắc nghiệt hơn? Để đối phó với cái lạnh của mùa đông, người ta có thể khoác them chiếc áo ấm, mở máy sưởi .v.v.; còn cái lạnh lung của con người, nó có thể đeo bám cách dai dẳng dù có thể người ta đang ở trong căn phòng ấm áp; cái lạnh của thời tiết có thể kéo con người lại với nhau, khi chung chia một tách trà nóng, hay một ly rượu cho ấm người, ngược lại, cái “lạnh lùng” của con người khép kín lại cánh cửa đến gặp nhau; cái lạnh của đất trời rồi sẽ theo dòng thời gian mà thay đổi, khi mùa xuân  đến, khi những tia nắng rực rỡ của mùa xuân trở lại, cái lạnh lẽo và u ám kia sẽ ra đi để nhường chỗ cho sự nồng ấm và chan hòa, còn cái “lạnh lùng” của con người, sẽ cầm giữ họ trong một mùa đông đằng đẳng của kiếp người.

Tôi nhớ những  con đường của thị tứ này, nhớ ngôi thánh đường của cộng đoàn người Việt và nhớ mãi những hình ảnh thân thương của những người đồng hương, những bạn bè nơi đây, những người mà trong những giấc mơ, tôi vẫn gặp lại. Họ rất gần trong tâm hồn qua những lời kinh nguyện mà tôi vẫn có thói quen thực hành.

Ngày rời Edmonton, chiếc phi cơ lại vút lên, để lại sau lưng tôi thành phố Edmonton, vẫn còn ủ mình trong chiếc áo choàng trắng của tuyết. Những giọt nước mắt tôi chợt thổn thức rơi xuống, không phải vì nỗi lo lắng của bản thân của gia đình mà tôi đang mang trên vai, nhưng là sự xúc cảm tận sâu thẳm trong tâm hồn vì những tình cảm nồng hậu của những bạn bè dành cho tôi và gia đình.

Trong màn nước mắt nhạt nhòa ấy, tôi lại thấy lung linh hình ảnh của những người bạn, cũng như hình ảnh con chim vẫn đậu và cất tiếng hót trên cành thông trước nhà giữa trời tuyết lạnh. Thượng Đế thật tuyệt vời! Những gì Ngài ban tặng cho vũ trụ này luôn đẹp và tiềm tàng một sức sống mạnh mẽ đến kinh ngạc. Những tình cảm thân thiện kia giống như ngọn lửa nhỏ trong tâm hồn, đủ sức tỏa độ nồng ấm giữa trời đông lạnh.

Có lẽ khó có cơ hội trở lại nơi đây, nhưng hình ảnh của thành phố và những người bạn sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí của tôi ; Edmonton, xứ lạnh, tình nồng.

14 comments:

  1. Oài , -40 thì chết , mỗi lần di chuyển, đi lại vất vả.. Giờ chỗ e mới -mấy độ mà e còn khóc thét lên .. :((

    ReplyDelete
  2. Vậy chứ đi vài ngày là quen. Coi bộ nếu lạnh mà khóc thét, chắc ở Việt Nam chỉ toàn cười... Kakakaka

    ReplyDelete
  3. Trc e thích mùa đông nhất vì thik cảm giác co tho lo trg chăn áo ấp áp ... Giờ " có tí tuổi " nên ghét mùa đông , ghét cái lạnh rồi ;)))

    ReplyDelete
  4. Những ánh mắt lạnh lùng dành cho mình đáng sợ hơn. May mà HMT đã được dành bao nhiêu thân thương từ những người đồng hương, bè bạn... và mãi sau nhiều năm vẫn còn hình dung được sau thành phố phủ đầy sương ấy có những giọt nước mắt tiển đưa... Entry ẩn chứa những hình ảnh rất đẹp.

    ReplyDelete
  5. Bài viết của bạn làm mình nhớ rất nhiều đến một mùa đông khắc nghiệt ở tp Minneapolis- St. Paul, nơi đầu tiên mình sống khi mới đặt chân đến Hoa Kỳ. Mùa đông ở đó thật đẹp và ấm áp tình người. Tp Minneapolis nằm rất gần biên giới Canada. Nơi mình sống hiện giờ cũng không xa Edmonton lắm.

    ReplyDelete
  6. Cám ơn Chị. Những comment của chị lúc nào cũng thật sâu sắc và ẩn chứa cách nhìn rất từ tâm. Chúc chị luôn khỏe và hạnh phúc.

    ReplyDelete
  7. Phải công nhận là mùa đông nơi Canada hay vùng Bắc Mỹ thật là lạnh, nhưng tình người đồng hương ở đó thật ấm nồng. Khi sống trong một môi trường lấy nhân bản và nhân quyền làm chuẩn cho cách hành xử, thì tình người vẫn đẹp lắm Bạn hiền ah. Chúc Bạn khỏe luôn nhé.

    ReplyDelete
  8. ô thế HMT thấy đất ở "chùm khế ngọt" tình không nồng bằng Edmonton sao:D

    ReplyDelete
  9. Cũng có, nhưng mà cuộc sống khó khăn quá, làm người ta lại nặng nề về chuyện cơm áo gạo tiền, tình cảm từ đó cũn gbị đồng tiền chi phối nhiều lắm...

    ReplyDelete
  10. uh, đúng rồi đồng í với HMT luôn,nghèo thường đi đôi với hèn ,xung quanh ta người nghèo người giầu chênh lệch hố quá sâu,,giầu có họ hay khinh khỉnh với đời ,nghèo quá nhìn họ thật luống cuống với cuộc mưu sinh tội nghiệp ghê,nên cũng khó giữ vững được tâm tịnh

    ReplyDelete
  11. Việt Nam mình, trong truyền thống vốn quý tình làng nghĩa xóm, trân trọng tình thân gia đình, nhưng giờ đọc báo, toàn thấy đánh nhau, lừa lục, nhiều lúc buồn lắm.

    ReplyDelete
  12. Việt Nam mình, trong truyền thống vốn quý tình làng nghĩa xóm, trân trọng tình thân gia đình, nhưng giờ đọc báo, toàn thấy đánh nhau, lừa lục, nhiều lúc buồn lắm.

    ReplyDelete
  13. :)

    Được đi xa , thích nhỉ .

    ReplyDelete
  14. Chỉ là công việc nên thỉnh thoảng phải vác valise đi xa thôi Chị ah. Nhưng mà đi nhiều thì cũng học hỏi được nhiều lắm.

    ReplyDelete