Saturday 19 November 2011

VÔ CẢM

Đôi khi tôi tự hỏi, dành thời gian để suy nghĩ về đất nước, về thời cuộc, về những hiện tượng nghịch lý bất thường vẫn đang xảy ra cách bịnh thường trước mắt mình, liệu có phải là một sự "bất thường " chăng?

Đã không ít hơn một lần, những người bạn tâm giao khuyên mình đừng bỏ thời gian để suy nghĩ, để viết, để nói về chính trị nữa, "vô ích lắm", đó là kết luận của họ. Thậm chí, có người còn nói, họ vẫn đồng cảm với những suy nghĩ của mình khi đọc những bài viết, nhưng họ sợ sẽ có những liên lụy nếu để lại những dòng nhận định. Biết đâu công an mạng lại cho là họ có tư tưởng chống đối chính quyền, và rằng một khi đã bị lọt vào vòng ngắm ấy, họ có thể sẽ bị rắc rối, lắm chuyện rầy rà không tên.

Những suy nghĩ ấy rất thực, và nỗi sợ hãi cũng rất thực!

Tôi cũng đã từng mang nỗi sợ hãi đó. Thời sinh viên du học, chạy scooter, bằng lái bảo hiểm, giấy chứng nhận kiểm định kỹ thuật phương tiện đầy đủ, tôn trọng luậg giao thông, vậy mà vẫn giật thót người mỗi khi thấy xe cảnh sát chạy qua lại, hay cảnh sát đứng điều khiển giao thông. Chính cái "giật thót" này là tàn tích của những ngày tháng điều khiển xe ở Việt Nam. Tôi chưa bao giờ quên câu nói của người bạn về lực lượng công an giao thông Việt Nam :" Nó muốn phạt là phạt à, có 1001 lý do để nó phạt". Sự an phận, chấp nhận bị nhũng nhiễu là tâm lý rất "bình thường" của tôi và bạn bè khi sống ở Việt Nam.

Sự an phận này là lớp rêu phong đầu tiên bám vào trong tâm lý phản kháng của con người, nó tích tụ thành một mảng dày của sự khiếp nhược. Chính sự khiếp nhược này bao phủ từng cá thể lại, khiến nó không còn cảm nhận được mức độ cảm thức về nỗi đau của người khác, của đồng loại. Sự vô cảm của xã hội có lý do hiện diện và thống trị khởi đi từ đây.

Cách đây ít ngày, báo chí tường thuật sự phẫn nộ của nhiều người bỏ mặt em bé bị tai nạn ở Phật Sơn, Trung Quốc, và rất nhiều người đã cùng cất tiếng phụ họa cho tiếng nói phẫn uất này. Nghĩ cũng đúng, chính sự kiện "chốt" đó có thể làm thức tỉnh lòng trắc ẩn đã bị đóng rêu của con người. Nhưng xem ra, nó chỉ đến rồi đi như những thông tin được xử lý dưới bàn tay ma thuật của báo chí, rồi rơi vào vòng chảy êm đềm, rêu phong tiếp tục được phủ dày, phủ dày...

Có 3 người phụ nữ Việt Nam, lầm lũi cầm tấm hình người thân bị đánh chết đi tìm công lý... Họ bước đi lầm lũi, băng qua những ánh mắt vô cảm.

Có những người dân oan, dầm dũi nắng mưa đi tìm tiếng nói của công bằng, lẽ phải ... Họ lặng thầm đi, kéo theo những ánh nhìn vô cảm như lá mùa thu đầy dưới chân!

Có  đến gần 13000 người chết vì tai nạn giao thông ở Việt Nam mỗi năm ... Lặng lẽ rời bỏ cuộc đời... Văng vẳng bên tai giọng nói vô cảm : đường xá vậy...

Đã có đến gần hơn 87.500 trẻ em nhiễm bịnh "tay, chân, miệng" và gần 150 em đã tử vong... Sự im lặng đến đáng sợ ... Như thể những nạn nhân bé nhỏ vô tội ra đi kia chưa hề được xem như những con người.

Có rất nhiều, rất nhiều những điều lòng trắc ẩn cần phải đặt câu hỏi vì sao và cần phải lên tiếng biểu lộ sự đồng cảm...

Nhưng tôi vẫn im lặng, và chỉ đứng nhìn....

Rêu phong nào đã bám chặt trong tâm hồn tôi???



14 comments:

  1. Nếu , chúng ta là siêu nhân thì hay ... Cuộc sống & con người đang đánh mất dần giá trị của nó , biết đâu, với khả năng vốn có của siêu nhân , ta có thể chỉnh lại đc những gì đang mất đó ... Để ko fai khó nghĩ như bây giờ , là chỉ biết im lặng và đồng cảm... :)

    ReplyDelete
  2. Cũng chỉ mong là đừng để cho sự vô cảm phủ bọc trái tim mình. Nếu chưa đủ sự can đảm mạnh mẽ để dám bước đi bên họ, để dám nói chung tiếng nói với họ, thì ít là nên lặng thầm để giúp họ.

    ReplyDelete
  3. Nhiều lúc e nghĩ , nếu vô cảm đc cũng hay , đỡ fai nhìn thấy nhiều cảnh tượng or hoàn cảnh ko đáng có ... :) , càng nhìn , càng thấy xót, mà giúp thì cũng ko thể ...

    ReplyDelete
  4. Sự bất động của tâm hồn cũng thường bắt đầu bằng những suy tưởng chán chường hay thất vọng thế đấy. Giữ cho tim mình còn biết nhậy cảm và trắc ẩn, thì dù hiện tại chưa có thể giúp được, và chưa làm gì được, nhưng mai ngày, như hạt giống vẫn còn mang mầm sống, mầm hy vọng, đợi chờ cơn mưa đến, nó sẽ nảy mầm... Sợ nhất là nó đã khô cằn, mục ruỗng và hư hao!!!

    ReplyDelete
  5. Nếu chưa có điều kiện chỉ cần căm gét những cái xấu những cái ác quanh ta có thể cũng đã góp một viên gạch hồng tái tạo nên dân chủ thực sự cho VN

    ReplyDelete
  6. Tvy thích đọc văn đọc thơ, ko thích chính trị nhưng nhiều lúc đọc và xem những cái trái tai gai mắt trước thực trạng XH và tình cảm của con người xuống cấp nghiêm trọng như hiện nay nên thấy ấm ức lắm

    ReplyDelete
  7. Em cũng có đồng quan điểm này mí chị!

    ReplyDelete
  8. Ráng giữ vậy nhé. Mến lắm!

    ReplyDelete
  9. vậy là cũng "hùn" quan điểm hả em?

    ReplyDelete
  10. Giữ trong mình lòng yêu thơ, yêu văn,
    Nhưng đừng quên hít thở lòng trắc ẩn
    Mỗi cuộc đời cần lắm, lòng thương cảm
    Như vòng tay giang rộng giữa nhân trần.

    ReplyDelete
  11. Bạn viết cảm động lắm.Bình an nhé bạn hiền

    ReplyDelete
  12. @noname409 : cám ơn Bạn đồng cảm, chúc buổi chiều an lành nhé.

    ReplyDelete