Tuesday 10 March 2009

MẸ

Hình như đông vẫn còn nấn ná ở đâu đây. Những luồng khí lạnh thảng hoặc lại len lỏi lùa vào căn nhà mùa Xuân. Mẹ khoác thêm chiếc áo len, nhưng vẫn không giấu được những cơn ho mỗi khi trời trở lạnh. Mẹ như yếu hơn, như một thân cây cổ thụ nhẫn nại bám trụ với sức tàn phá của thời gian, và ngày một yếu dần, yếu dần!

Cuộc đời cứ như một tay chơi ngạo nghễ và tàn nhẫn, đánh đổi thiên chức làm mẹ của người phụ nữ bằng những giá cược cao nhất : sắc đẹp, sức khoẻ, hạnh phúc... Và mẹ can đảm chấp nhận trả giá! Mẹ dồn tất cả những gì mẹ sở hữu của thời con gái mà mẹ đã nâng niu, để đánh đổi cho con cái. Cứ nhìn những tấm ảnh của mẹ thời con gái, và so với hình ảnh của ngày hôm nay, mới thấy hết cái giá đắt của cuộc đời, mới thấy được sự tàn phá không khoan nhượng của thời gian.

Vậy đó, rất dung dị, và cũng rất huyền diệu, mẹ đi qua cuộc đời của mình, và lặng lẽ ghi những dấu ấn của tình thương vào đó! Nếu có thể đưa ra định nghĩa về mẹ, thì mình có rất nhiều kinh nghiệm để nói : mẹ là người thức suốt đêm khi mình bệnh, mẹ là người lau nước mắt và vỗ về khi mình vấp té, mẹ là người phát hiện sớm nhất những thay đổi tâm lý trong cuộc đời mình, mẹ là người biết mình vui hay buồn, là người đầu tiên hỏi "con có khoẻ không ?" khi thấy mình không vui, mẹ là người đưa ánh mắt lo âu và tự hỏi "sao giờ này con chưa về " , mẹ là người mỉm cười bí mật khi khẽ hỏi "Cô bạn kia dễ thương phải không?"... Mẹ luôn vậy, là người rất cao cả trong những điều rất bình thường!

Nghĩ về mẹ, và chợt thấy rưng rưng khi đọc một câu chuyện tìm trong đống sách báo cũ. Nước mắt rơi, vì nhiều lúc, mình đã quá vô tình với mẹ..., chưa từng hiểu hết những gì mẹ đã làm vì mình! Mẹ, con xin lỗi mẹ!

Vào một đêm mùa đông, một thiếu phụ đang mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu nhỏ bắc ngang. Bỗng người thiếu phụ trẻ trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị gắng gượng lết đến phía bên dưới cầu.

Đơn độc giữa chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếu áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa trẻ, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi, tìm thấy được một chiếc bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức gục xuống bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một phụ nữ đi vào làng, khi băng ngang chiếc cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Khi chui xuống gầm cầu, bà tìm thấy đứa trẻ đói lả, nhưng vẫn còn ấm, nằm bên cạnh người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đứa bé về nhà nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình…

Vào một ngày mùa đông, đó là sinh nhật thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp ! Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi bỏ quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

- Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả vì cậu sẽ lạnh cóng – Bà mẹ nuôi nghĩ.

Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẽ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé nói với người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết mặt :

- Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ ? – và cậu oà khóc! (truyện sưu tầm)

No comments:

Post a Comment