Saturday 17 January 2009

CHỌN LỰA

Tôi nhớ lần đi về vùng quê Gia Kiệm, đi ngang một ngôi thánh đường, ấn tượng đập vào mắt là hàng tượng chữ "SỐNG LÀ CHỌN" được dựng ngay trước tiền đường nhà thờ.

Quả thật, cuộc sống là một chuỗi những chọn lựa. Tôi không tin rằng mình đã thấu suốt đến tận "cùng kỳ lý " của chân lý "sống là chọn " này, nhưng tôi cũng không quá phù phiếm để không thể cảm nghiệm ít nhiều mặt vốn rất phong phú của nó.

Trước những sự kiện, mỗi người có cách nhìn khác nhau, và khởi đi từ nhận định đó, họ có thể có những chọn lựa cho những cách hành xử. Tôi cũng vậy, hoàn toàn không thể nằm ngoài quy luật này.

Trước sự bóc lột của những quan chức biến hoá, của hệ thống chính trị vốn chỉ phục vụ lợi ích của một nhóm người, tôi có thể chọn : hoặc im lặng (như rất nhiều người chọn ), coi như nó là việc của người khác, nói ra chỉ tổ thiệt thân. Nhưng tôi không thể chọn lựa im lặng. Có bình an thực sự không khi mình "chỉ tĩnh toạ " bên cạnh người anh em đồng bào đang phải khổ sở với những sự lột trần đến tận nhữn gì còn lại để mong tìm được sự tồn tại.

Trước việc chính quyền ký kết những văn bản phân định biên giới mà lãnh thổ cứ bị nhường dần cho ngoại bang. Tôi cũng có thể chọn lựa im lặng! Nhưng liệu sự im lặng này có làm cho anh linh của những anh hùng "vị quốc vong thân " ngậm cười nơi chín suối, khi chính máu thịt họ đổ xuống trên tùng tấc đất, khi chính sự sống của họ đành mất để giữ lại di sản tiên tổ, lại trao tay quá dễ dàng, quá rẻ cho lòng tham quyền cố vị của một nhóm, một đảng phái ???

Trước những bất công xã hội, tôi cũng vẫn có thể chọn lựa sự im lặng, như một sự "không chống đối, cũng không đồng ý ", chỉ là không muốn dính vào. Chọn lựa này hoàn toàn có cơ sở, ít là số đông người ta vẫn chọn lựa! Nhưng nếu tôi đặt mình vào những nạn nhân của xã hội, của những bất công, phải chăng tôi cũng cầu mong và chờ đợi một sự an ủi, một sự "dám nói, dám đứng " về phía những người thấp cổ bé miệng trong xã hội. Và nếu không có một nơi nương tựa, phải chăng những nạn nhân ấy chỉ còn nhận được một sự cô độc, tuyệt vọng đôi khi đến từ sự bàng quan của những người chung quanh.

Tôi không phủ nhận những tiến bộ, những công việc làm hữu hiệu và nghiêm túc của những viên chức tốt, của chính quyền. Nhưng tôi không chọn lựa tán dương ca tụng với những mỹ từ hoá "đỉnh cao trí tuệ, quang vinh muôn năm, là vinh quang, là nhân bản " , vì điều này đã được hệ thống truyền thông của Đảng và Nhà Nước làm việc hết công suất (mà có lần tôi đã sánh ví như cái bang phái giang hồ Tinh Tú trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung). Tôi chọn nói, chọn viết những gì mà báo chí "theo lề phải " không được phép đề cập. Điều này không phải để thoả mãn cái quyền được nói, được nhận định, được phê bình, nhưng là để thể hiện sự chọn lựa, chọn lựa sống cho SỰ THẬT. Đôi khi tôi biết, vì chọn lựa này, tôi đã có những suy nghĩ, đôi khi, mình đi ngược dòng, mình cô độc, thậm chí có người sánh ví "dã tràng se cát "!? Nhưng Sự thật luôn có nhữn glý do để người ta dám tin và dám bước đi.

Tôi tin sẽ càng ngày, nhiều người nhận ra sự thật của những sai trái về ý thức hệ xã hội, với những định đề quái gở đến độ khắc nghiệt của nó.

Tôi tin vào sự thật, vào thiện chí của những người tiến bộ.

Tôi tin vào lòng ái quốc của những người dân yêu nước mà họ đang chờ đợi có những tiếng nói phản biện để tìm đến một sức mạnh hợp quần cho sự hưng thịnh của tổ quốc.

Khi mùa xuân đến, cũng là lúc để ước vọng cho những điều tốt đẹp. Tôi tin sẽ đến một ngày, mùa xuân thực sự sẽ đến cho dân tộc Việt Nam.

No comments:

Post a Comment