Saturday 10 January 2009

Điều 1 : YÊU TỔ QUỐC, YÊU ĐỒNG BÀO !


Mấy ngày nay miên man với những tài liệu, sách vở, tạm gác những việc khác để chỉ tập trung cho những ngày thi. Vậy mà cũng không thể yên được, hình như có điều gì đó quấy động tận sâu thẳm trong trái tim vốn nhạy cảm của mình. Mà cũng phải thôi, khi người ta bị đặt đối diện với những câu trả lời, với những chọn lựa về nhân cách, về đạo đức của mình, người ta không thể thờ ơ.

Có cái gì đó nghèn nghẹn trong tâm thức, nó không thể bật khóc thành lời, một phần vì hỗ thẹn, mình đã không đủ mạnh để giữ lấy những di sản của tổ tiên. Cứ xót xa nhìn Trung Hoa gặm nhắm từng phần đất của cha ông, mà thấy như từng phần cơ thể bị dứt ra. Cúi gầm mặt xuống, vì sợ ngẩng đầu lên, sẽ thấy ánh mắt của bao anh linh chiến sĩ đã ngã xuống từ cái thuở mang gươm đi mở nước, họ đã đổ máu và dùng chính mạng sống để đánh đổi lấy từng tấc đất cho thế hệ mai sau, vậy mà giờ đây, nó mất đi quá dễ dàng. Ánh mắt đó chắc là xót xa, thậm chí khinh bỉ, vì họ không ngờ những giá trị của một ý niệm "tổ quốc, lãnh thổ, quê hương " mà họ không tiếc đời gìn giữ, nâng niu, quý trọng, giờ chỉ là những tiếng nói sáo rỗng, giáo điều. Nó nhẹ lắm, như những cánh lá, một cái phất tay nhẹ nhu cơn gió thoảng, người Trung Hoa có thể thâu tóm vào tài sản của họ.

Tôi sợ ánh mắt của những anh hùng chiến sĩ, và tôi sợ cho cả chính tương lai của tôi. Muốn hét một tiếng để nói rằng, ta không hèn nhát, ta vẫn quý trọng đất của tổ tiên, muốn hét vào mặt kẻ cướp đất, nhưng giọng sao nghẹn ngào... Vì quan quyền, "những bậc phụ mẫu chi dân ", bảo rằng làm như thế là phản động, là vi phạm pháp luật...Tôi sợ, vì những ý niệm chính nghĩa, bị nhìn nhận là phi nghĩa. Yêu nước, lại trở thành kẻ phản bội. Chính quyền đã cho mình cái quyền đứng trên nguyện vọng của nhân dân? Đã tự cho mình cái quyền định đoạt đúng sai theo suy nghĩ chủ quan của họ ? Hay là chính ta đã chẳng thể nào còn tự do để tìm một câu trả lời, một tiếng nói theo trái tim và khối óc của mình.

Khi cái ý niệm chính nghĩa bị loại trừ, tức là người ta đang lo sợ. Chính lo sợ làm người ta vũng vẫy, cố mình bám vào cái phi nghĩa của họ để tồn tại! Mặc nhiên, họ dựng lên một trận chiến. Và chắc chắn, cái kết thúc là sự vinh thắng của chính nghĩa. Chắc chắn, dù người ta sẽ phải hy sinh, phải đổ máu.

Lịch sử sẽ được viết lại! Và bên cạnh những Trần Ích Tắc, sẽ có thêm những tên tuổi đã can tâm vì lợi ích cá nhân đã thoả hiệp và đánh đổi di sản xương máu của bao thế hệ cha ông tô tiên. Những lợi ích kinh tế sẽ chỉ tồn tại ở đời này (và chưa hẳn có thể kéo dài đến đời con, đời cháu), nhưng vết nhơ lịch sử thì sẽ trường tồn mãi với sự hiện hữu và tồn tại của một dân tộc.

Ngày mai tôi sẽ đi bên cạnh những bạn bè tôi, để hét lên những tiếng chính nghĩa. Có thể tôi sẽ là nạn nhân của một cuộc đàn áp, dù những người của chính quyền vô tình hay cố ý làm thế, tôi cũng sẽ không căm ghét họ. Vì tôi biết, họ cũng chỉ là những người thừa hành công lệnh, và họ cũng là đồng bào, máu thịt của tổ quốc tôi. Tôi muốn để lòng căm thù cho kẻ cướp nước.

Tôi không muốn đánh mất một cơ hội để nói rằng tôi yêu nước. Vì có thể, sẽ chẳng bao giờ có thể nói được nữa.

Ngày mai...

Ngày mai...

Tôi sẽ đi với bạn bè, với những người yêu nước, và cả với vong linh của những anh hùng tử sĩ nữa.

1 comment:

  1. Khát vọng cao cả khi suy nghĩ về dân tộc về quê hương !

    ReplyDelete