Sau một thời gian "vật vã" với kiếp người (khiếp!!! nghe như là già chát sắp chết), tôi cũng lần lần thấy được những nét chung chung của từng lứa tuổi. Gì chứ tôi tin những người già thích nói về kỷ niệm, những người trung niên thường trăn trở về cuộc sống gia đình, tuổi thanh niên thì điều quan tâm là tình yêu, công việc, còn trẻ con thì đứa nào cũng ham chơi và thích nghe kể chuyện.
Tuổi thơ thường bị cuốn và trong thế giới của những câu chuyện thần tiên. Những chàng hoàng tử hào hoa phong nhã, những anh hiệp sĩ rừng xanh dũng cảm và vui tính, nàng công chúa xinh đẹp đáng yêu, hay mụ phù thuỷ độc ác mà ngốc nghếch thường theo mộng mị vào giấc ngủ tuổi thơ.
Bên cạnh những câu chuyện thần thoại, hình như đứa trẻ nào cũng phải đồng thời đón nhận thêm những câu chuyện ma quái mà người lớn, chẳng biết vô tình hay cố ý, đưa vào đầu óc lũ trẻ. Gì chứ chuyện về "ông kẹ, ông ba mươi, ông ngoáo ộp" là thứ vũ khí tinh thần mà người lớn sử dụng để khống chế lũ trẻ. Cứ đứa nào khóc nhè, nghịch phá, không chịu ăn, hay trốn đi chơi, thì sẽ có một ông kẹ hiện ra đế bắt. Mà thật tội, thà được một lần thấy ông kẹ, hay con ma nào đó, thì nỗi sợ hãi sẽ có thể đo đếm được. Đằng này, đó là một nỗi sợ hãi vô hình. Vì có ai đã thấy được ông kẹ thế nào đâu! Dù vô hình, nhưng lại rất thật! Tôi nghiệm ra, nỗi sợ hãi vô hình nhiều khi còn mãnh liệt hơn những cái có thể đụng chạm, nhìn thấy. Rồi cứ theo trí tưởng tượng của từng đứa mà có cái mặt ông kẹ khác nhau. Với tôi, ông kẹ cũng như một loại "con ma" : có khuôn mặt hung tợn hay quái dị, mắt to sòng sọc, cái miệng rộng đầy máu và ấn tượng với hai cái nanh dài, tay đầy những móng nhọn và rất thích ăn thịt trẻ con, (và hình như là thích dành ăn với trẻ con nữa, vì thỉnh thỏang tôi nghe nguời lớn nói với lũ trẻ : “không ăn là ông kẹ đến ăn hết đó” ???)
Tôi không phải là một đứa trẻ khác biệt, vì vậy, như những đứa khác, lúc trẻ tôi rất sợ ma. Mà đúng tội, càng sợ ma, thì càng thích thú nghe kể chuyện ma. Những năm thập niên 80, trước cổng trường hay bày bán những cuốn truyện tranh nhỏ. Bên cạnh những truyện thần tiên, trinh thám, thì còn lại toàn là truyện kinh dị, ma quái (tôi còn nhớ vài cái tựa, ví dụ : Lúc 0 giờ hồn ma đòi tim ; con ma nhà họ Hứa ; ác quỉ Dracula ; Ngôi nhà ma .v.v. Tôi đọc rất nhiều, một phần vì thích, phần nữa, do các anh chị trong xóm hay bạn bè trong lớp cho mượn. tôi đọc say sưa, « như một con nghiện những ý tưởng quái dị ». Rồi lại để cho trí tưởng tượng thả cửa vẽ ra những cảnh ma quái, đến độ một con đường vắng, một tiếng chó sủa trong đêm trăng, một bóng trăng mờ ẩn sau một áng mây hay thậm chí những tàu lá chuối đong đưa, tất thảy đều có thể liên tưởng đến một hồn ma bóng quái nào đó đang vật vờ lởn vởn quanh mình.
Đi học giáo lý, các thầy dạy cho bài hát : « Có Chúa đi với con, con sẽ không còn sợ chi ! Có Chúa đi với con, con sẽ không còn sợ gì ! Dù đường đen tối, bước đi không sợ lạc lối. Dù đường gian nan, con bước đi không nghi nàn ». Bài hát này được tôi sử dụng như một thứ bùa chú để tự trấn an mình mỗi khi cực chẳng đã phải đi đâu đó trong đêm tối.
Nhà tôi với nhà ngọai cách nhau một khỏang vườn rộng đầy cây cối, và vì thế, khu vườn trở thành một thử thách cực độ mỗi khi tôi phải đi ngang, nhất là vào ban đêm.
Một lần, sau giờ ăn tối bên nhà ngọai, tôi phải trở về bên nhà. Sau khi đã năn nỉ và hứa hẹn đủ mọi điều với chị hai, với mấy dì và cậu, nhưng không ai chịu đi cùng với tôi băng qua khu vườn, cực chẳng đã, tôi phải đi một mình. Khỏi phải nói, trống ngực tôi đánh liên hồi còn hơn là trống trận. Cầm cái đèn dầu trên tay, tôi vừa đi vừa sợ, vừa hát thật to để tự trấn tỉnh : « Có Chúa đi với con, con sẽ không còn sợ chi … ». Tôi hát được một lần thì ra đến nửa khu vườn, ngang bụi cây rậm rạp, câu hát : « con sẽ không còn sợ chi », chữ « chi » chưa kịp tròn tiếng thì biến thành « iiii, ah ah …ah » - tiếng thét lanh lãnh - vì một bóng đen bất ngở chồm ra giữa đường. Tôi chỉ còn một phản ứng duy nhất : ném cái đèn dầu vào con ma rồi quay ù té chạy lại nhà ông ngoai. Vào đến nhà, tôi ôm chầm lấy ông, khóc nức nở vì sợ hãi, không còn nghe được những lời hỏi han đầy kinh ngạc của cả nhà. Tôi quá sợ con ma ! Sáng hôm sau, tôi thấy cậu tôi bị thương ở đầu, phải băng một miếng gạc ! Đáng đời ! Đó là con ma tối qua bị ăn nguyên cây đèn dầu vào đầu ! Có lẽ nhờ biến cố này mà sau đó tôi không còn sợ ma.
Cuộc đời này quả thật trớ trêu. Nếu trước kia tôi là nạn nhân khốn khổ của những câu truyện ma quái, thì sau khi ngộ ra, đáng lẽ phải cảm thông với nỗi sợ hãi của nguời khác, ngược lại, tôi lại thích bày ra những trò hù ma nhát quỉ người khác. Rút kinh nghiệm đòn đau của « con ma » kia, tôi cẩn thận hơn, và nhất là tôi rủ thêm đồng minh để những trò hù ma nhát quỉ có hiệu quả hơn. Nạn nhân đầu tiên của tôi là Dì Tám.
Cũng như tôi, dì Tám thích nghe chuyện ma, thích kể chuyện ma và … sợ ma. Những khu nhà ở xóm tôi hồi đó, nhà vệ sinh thường nằm ở cách xa nhà ở, thường là ở một góc vườn. Dì Tám sợ ma đến độ, có những lần đi toillette, Dì thường năn nỉ tụi tôi đi theo. Vậy là có một cuộc đối thọai liên tục giữa « kẻ trong người ngòai » để kiểm tra xem tụi tôi còn ở bên ngòai hay không ?
Thực ra lần đó, tôi và thằng Thái kế bên nhà, chỉ chuẩn bị nhát ma bất cứ người nào đi ngang qua vườn. Chúng tôi lấy một bồ áo dài trắng cũ của mấy Dì, tròng vào cái gọng tre giống như hình nhân, để nằm dưới đất, một đầu cột dây, rồi vắt sợi dây qua cây ổi giữa vườn. Không may, dì Tám lại đi ngang khu vườn trời tối. Từ bụi cây khá xa, chúng tôi rung cây nhát khỉ, tôi biết Dì Tám sợ lắm, vì tôi thấy bước chân dì ngập ngừng. Khi đến gần cây ổi, thằng Thái cầm dây chạy nhanh, cái bóng áo dài trắng nằm dưới đất bay vút lên. Sau một tiếng thét hãi hùng là một tiếng « uỵt » : dì Tám quá sợ hãi đã ngất xỉu. Tiếng thét làm mọi nguời trong nhà vội chạy ra, bế Dì vào nhà. Mọi nguời không có khó lắm để thấy hai con ma đang tái mét mặt vì sợ hãi. Không biết thằng Thái có bị ba nó đánh khôngm chứ ngọai tôi « thưởng » cho con ma « tôi » một trận đòn nhớ đời.
Sau này, tôi thường chỉ còn hay kể chuyện ma chứ không còn dám bày trò nhát ma ai hết. Đôi lúc trong những khi đi cắm trại, trong những trò chơi đêm, thỉnh thỏang, tôi dựng lên vài khung cảnh ma quái, nhưng chỉ để nắn gân trại sinh và tạo thêm hào hứng. Và luôn luôn, tôi phải cảnh báo : «Trò chơi này có vài tình huống dễ gây bất ngờ, ai sợ ma hay yếu tim được miễn tham gia ». Dĩ nhiên, không ai từ chối hết, vì tâm lý không muốn tỏ mình nhát gan ; vả lại, như tôi đã nói, càng sợ ma, thì càng thích nghe những chuyện ma quái cơ mà !
No comments:
Post a Comment