Saturday 22 November 2008

MÙA ĐÔNG

Trời đã vào đông.

Những trận mưa cuối mùa kéo về, rủ thêm từng cơn gió rứt đi những chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại trên cây. Dọn chỗ cho những đợt giá lạnh ùa vào nhà. Đông rồi!

Vào đông, đất trời như khóac lên mình một chiếc áo màu tang tóc : những cành cây trụi lá, khẳng khiu giữa trời xám xịt như cam chịu với cái lạnh rét căm căm. Hàn thử biểu báo nhiệt độ bên ngoài là khỏang 4°C vào ban đêm và 12°C lúc trưa. Từng ngày, nhiệt độ càng xuống thấp. Cái lạnh như làm ngày co lại, trái với cái rực rỡ hòanh tráng của mùa hè, mới khỏang 4 giờ chiều mà trời đã nhá nhem tối, ngày trở nên vội vã.

Mùa đông của đất trời như cũng đưa cái giá lạnh và cảm giác cô độc vào trong tâm hồn. Đi giữa trời đông, nhìn thấy thấp thóang bên rèm cửa những ánh đèn, mới cảm nhận được cái cảm giác cô đơn và buồn da diết của Nguyễn Văn Thương, khi ông viết « Đêm Đông » gợi hứng từ một đêm mùa đông lang thang trên đường phố Hà Nội : « Chiều chưa đi màn đêm buông xuống, đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông…. Đêm đông, ta mơ giấc mơ đường về xa xăm. Đêm đông, ta mơ giấc mơ gia đình yên vui … Có ai, thấu tình cô lữ đêm đông xa nhà ! ». Đêm qua, học về lúc 21g45, đi trong cái lạnh của trời chỉ khỏang 2_C. Những cơn gió thốc vào người sao mà lạnh buốt. Bỗng dưng thèm một cái nóng hổi của những nồi khoai luộc quê nhà biết chừng nào.

Một chút giá buốt của mùa đông đủ để cho tôi cảm nghiệm được nỗi thống khổ của đồng bào mình trong những ngày mưa lũ, rét buốt. Tôi hiểu, đó là cảm giác lạnh lẽo, đói rét đếnđộ muốn co cụm lại vì đơn độc. Hình như những lúc như thế, cần lắm một sự sẻ chia tình dân tộc, nghĩa đồng bào. Chợt nhớ mùa đông năm ngóai, trên đường về nhà trọ, ngang qua Bon Marché, một SDF (người vô gia cư ) xin tôi thuốc lá, dừng lại nói chuyện, ông mời tôi uống chút rượu với ông. Tôi ngồi uống ruợu và nghe ông kể lể đủ thứ chuyện. Lạ thật, một chút rượu cũng đủ ấm giữa trời đông. Không biết nó ấm áp bởi rượu mạnh, hay bởi mình ngồi đối ẩm, chia sẻ với người vô gia cư giữa trời đông lạnh??? Thật sự không biết vì sao, chỉ nhớ rằng thấy ấm áp, rất ấm áp.

1 comment:

  1. Entry hay quá, chị thích đọc dạng này nhất, đọc để hiểu tâm tư người viết... chị cũng không thích mùa đông, và cũng không thích nhìn những cảnh người trong mùa lạnh lẽo.. nhưng ở VN mình thì rất nhiều. Một điếu thuốc, một chút rươu giữa người và người trong thời tiết lạnh lẽo, kéo họ rất gần nhau và rất ấm - đó là tình người.

    ReplyDelete