Thursday 2 October 2008

MÀU TÌNH YÊU

Em!

Tôi nhớ có lần em đã hỏi tôi :"Tình Yêu có màu gì ?". Thật khó để có một câu trả lời chính xác về sắc màu của Tình Yêu bởi lẽ Tình Yêu, tự thân nó là một đề tài phong phú và rộng lớn, và người ta cũng không thể làm "nghèo nàn hoá " Tình Yêu khi bắt nó phải khoác lên mình một tấm áo mang sắc màu nào đó.

Nhưng như thế không có nghĩa là Tình Yêu vô thanh vô sắc. Người ta đã chẳng nói rằng có thể nghe những thanh âm yêu thương thánh thót vang lên trong tâm hồn mình, cũng như cảm nhận sự êm ái tuyệt vời của những sắc màu ánh lên trong ánh mắt của người yêu khi họ yêu nhau đó là gì!

Lang thang đi tìm một định nghĩa về sắc của Tình Yêu, bàn chân đưa tôi trở về những vùng trời của Ký Ức.

Có một câu hát trong đời mà âm giai buồn đến nao lòng :"Con chim quý phải ở lầu son..." . Người nuôi chim tìm được con chim quý, ông nghĩ rằng nó xứng đáng ở trong một nơi cao sang, vì vậy làm chiếc lồng vàng để giữ nó lại bên mình. Mỗi sáng nhìn thấy con chim trong chiếc lồng vàng quý, lắng nghe những tiếng hót mà nhiều lúc đến não nề, ông tưởng mình đã đem lại hạnh phúc cho con chim quý. Ông không biết hay cố tình quên rằng, hạnh phúc của con chim là lưng đèo cánh gió, là thảo nguyên ngút ngàn xanh, là cánh rừng với hương hoa kỷ niệm... và vì vậy, cứ có lời hát buồn buồn trong cuộc đời "con chim quý phải ở lầu son..."

Tình Yêu bảo rằng nếu thật sự yêu chim quý, là phải dám mở cửa lồng vàng để chim bay vào bầu trời gió lộng. Nhìn cánh chim bay đi mà nước mắt rưng rưng vì biết từ đây sẽ thiếu vắng một bóng hình đã thân quen, một thanh âm đã đi vào hồn như máu thịt... Tình yêu đích thực làm nhìn về hạnh phúc của người mình yêu để nhận đó là hạnh phúc của chính mình.

Như vậy, Tình Yêu thật sự hình như có dáng dấp của đau khổ. Mà nếu như thế, sắc màu của đau khổ cũng có thể diễn tả màu của Tình Yêu : Tình yêu có thể mang màu trong vắt như những giọt nước mắt khẽ khàng rơi trên khuôn mặt xinh ; cũng có thể mang màu đỏ thắm của trái tim ứa máu!

Trên đường tìm câu trả lời cho em, tôi được đọc lại một câu chuyện đã in vào tâm trí từ lâu. Tôi muốn kể cho em nghe, để em yêu có thể hiểu được một phần trong sắc màu đa dạng của Tình Yêu!!!

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác. Đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng".

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, trong khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em..."-chuồn chuồn nghĩ. Nhưng tiếc là thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng Vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

 

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu.

Chuồn chuồn không thể làm gì hơn!.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!".

Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào.

Chuồn chuồn để rơi xuống đất một giọt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"


Chuồn chuồn soi mình vào giọt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp:

"Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..." (Truyện sưu tầm)

Em,

Nếu người ta mải mê đi tìm một Tình Yêu hoàn mỹ không hề có một chút tì vết của đau khổ, mất mát, thì tôi không biết đó có phải là một Tình yêu đích thực hay chăng. Tình Yêu thật sự thì bao la như biển và tự do thênh thang như mây trời. Yêu là dám chấp nhận Hy Sinh và Đau khổ. Ngày nào còn oằn mình bởi những khát khao của Yêu Thương, ngày đó trái tim vẫn còn hoài thổn thức.

Khi mình xây ngục thất cho người yêu bằng những đam mê yêu thương, bằng những quan niệm tình yêu nghèo nàn của chính mình như thể chiếc lồng vàng sơn son mà mình những ảo tưởng là hạnh phúc, thì Tình Yêu vẫn còn nghèo nàn và tù túng lắm vì phải mặc một chiếc áo hạnh phúc theo quan niệm của riêng mình. Hãy để Tình Yêu tự do chọn sắc màu của nó rồi thì em sẽ thấy rằng Tình Yêu có lý thế nào khi nó quyết định một âm sắc cho chính mình.

Điều này không phải dễ dàng chấp nhận đâu em! Khi mình bao vây người khác bằng những hận thù, đố kỵ, thì mình rất dễ nhận ra. Nhưng khi tù ngục một người bằng những quan niệm yêu thương của mình, thì mình sẽ cứ ở hoài trong ảo vọng, vì không mấy ai có thể nhận ra con sâu độc khoác chiếc áo vị tha trong cuộc đời mình cả....

2 comments:

  1. HMT sưu tâm được chuyện tình yêu hay quá, đọc rất cảm động.

    ReplyDelete
  2. M thích đoạn văn màu tím ở phía dưới bài !

    ReplyDelete